Câu nói này của Cố Viết khiến mọi người trong bàn đều nhìn về phía anh.
Tên đàn ông nói chuyện kia, không kìm lòng được mà hỏi: "Lão Cố, làm sao cậu biết?"
Cố Viết nhướng mày, nói: "Bởi vì tôi chính là đối tượng của cô ấy!"
Anh cũng không ngờ tới rằng Tống Tiểu Sở nhà mình lại bị Hoắc Dao đưa tới nơi này chơi.
“Hả!” Mọi người có mặt ở chỗ này cũng đều sửng sốt, sau đó từng người trợn to hai mắt, nói: “Cậu đừng nói với chúng tôi cô ấy chính là Tống Sở đấy.”
Cố Việt liếc bọn họ một cái, nói: "Cô ấy chính là đối tượng của tôi, Tống Sở."
"Chết tiệt, đây chính là cô gái nông thôn vừa quê mùa, xấu xí lại vừa không có học thức trong truyền thuyết đấy hả? Bây giờ tôi chỉ muốn biết là ai đã tạo ra tin đồn nhảm." Tên đàn ông Dư Huy kia nói.
Bọn họ súy chút nữa cũng lại bị thức tỉnh, tin vịt hại người mà!
Cố Việt khẽ cau mày, nói: "Cái gì mà cô gái vừa quê mùa, xấu xí lại vừa không có học thức vậy?"
“Cậu lại không biết lời đồn đại bên ngoài sao?” Dư Huy hỏi ngược lại.
"Lời đồn đại gì vậy? Gần đây tôi đều rất bận rộn, còn không có ai đề cập đến chuyện đó với tôi." Cố Việt nói.
Dư Huy ngượng ngùng cười cười, nói: "Thực ra thì cũng không có gì, chỉ là khoảng thời gian trước đó đột nhiên có một lời đồn đại nói rằng đối tượng của cậu đến từ vùng nông thôn ở một huyện thành nhỏ, vừa quê mùa vừa xấu xí lại còn không có học thức."
“Là lúc cậu đi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, cố tình thiết kế mới được trở thành đối tượng của cậu. Hai người nhất định không được lâu dài.” Cậu ta và Cố Việt là bạn thân thời thơ ấu lớn lên cùng nhau, cho nên nói chuyện cũng không có gì phải tị húy.
"Lão Cố, người tung tin vịt này cũng thật xấu xa. Đối tượng của cậu rõ ràng là đẹp như vậy, xấu chỗ nào chứ?"
Cố Việt không ngờ tới rằng lại có người tạo ra loại tin vịt này, nói: "Cậu có biết là ai tạo ra chuyện này không?"
"Mới bắt đầu đã là truyền đến từ một cái vòng nhỏ, cụ thể là ai thả tin tức thì cũng không rõ."
Dư Huy lại gần hỏi: "Hay là tôi đi điều tra một chút nhé? Sau đó sẽ xử lý."
Dám tung tin đồn thất thiệt về người an hem của cậu ta, tên ngu xuẩn nào lại có lá gan lớn như vậy chứ?
Ánh mắt của Cố Việt trở nên lạnh lẽo, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần, tự tôi sẽ làm."
Trong lòng anh ước chừng cũng có chút phỏng đoán, quăng một ánh mắt về phía Nghiêm Phi, hỏi: "Có phải mẹ kế của cậu làm không?"
Nghiêm Phi rất nhanh đã nhận được tín hiệu từ ánh mắt này, lập tức trả lại một ánh mắt: "Cũng có thể, cứ giao cho tôi đi thăm dò.”
Cố Việt gật đầu với anh ta một cái, coi như là ngầm chấp nhận chuyện này.
Ngoại trừ mẹ kế của Nghiêm Phi, anh không thể nghĩ ra được còn có ai lại tạo ra loại tin đồn thất thiệt này để nhắm vào Tống Tiểu Sở của nhà anh.
“Chậc chậc chậc, lão Cố, cậu đây là để ý đó à?” Dư Huy nhát nháy mắt với Cố Việt, bọn họ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên thấy người anh em của mình để ý đến một người phụ nữ như vậy.
“Chẳng những là để ý, mà là nhận định.” Cố Việt nghiêm túc nói: “Cô ấy chính là vợ tương lai của tôi, bây giờ là vị hôn thê.”
"Tin đồn đó hoàn toàn là nói bậy nói bạ. Vẫn luôn là tôi theo đuổi cô ấy trước, thiết kế để trở thành đối tượng của tôi thì hoàn toàn là không có chuyện này." Anh nói thêm một câu.
Hơn nữa, với tính tình của Tống Tiểu Sở nhà anh, chắc chắn là sẽ bá đạo mà chủ động trực tiếp bày tỏ.
Hơn nữa đoán chừng chỉ có một thái độ, nếu cô đã chấp nhận ở chung một chỗ, không chấp nhận thì cô đoàn chừng sẽ không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi, sẽ không làm chuyện dây dưa khó khăn gì đó, chuyện dung thủ đoạn thiết kế gì đó lại sẽ càng không đáng làm.
Mọi người cũng có thể nhìn ra được sự nghiêm túc của Cố Việt, điều này cũng vì vậy mà nói rõ bản thân anh rất coi trọng Tống Sở chứ không phải như vậy.
"Người anh em thật là tinh mắt đấy! Đối tượng của cậu có dáng dấp thật là xinh đẹp, khí chất nhìn thì còn chưa phải là người bình thường, thật sự là người trong thôn đi ra đó sao?" Dư Huy cười nói.
Cố Việt hỏi ngược lại: "Người từ trong thôn đi ra ngoài lại không thể có khí chất tốt sao? Đối tượng của tôi lại là chuyên gia chế thuốc sinh học, là học trò của ông Ngụy và ông Lộ, cô ấy có thể cũng không kém hơn ai ở đây một chút nào."