Tống Sở cảm giác được Cố Việt đang nhéo nhéo lòng bàn tay mình, lúc này mới dở khóc dở cười cho anh một cái liếc mắt, người này lúc nào cũng ngây thơ như thế?
Nhưng mà là người đàn ông của mình đương nhiên là phải cưng chiều rồi.
Vì vậy cô nói: "Cứ ngồi cùng nhau đi."
"Chẳng phải trưa nay mọi người còn la hét muốn gặp người yêu của tôi à? Đúng lúc cùng nhau gặp." Cô nhìn ba người Đỗ Đồng rồi nói.
Bây giờ ba người đã hoàn toàn trở nên mê muội Tống Sở rồi, đương nhiên là cô nói cái gì chính là cái đó.
"Được được, chúng tôi nghe theo Sở Sở." Các cô ấy gật đầu.
Phỉ Lân: ". . ." Có em gái thế này thật mệt tim.
Mấy người đồng ý rồi, Cố Việt lại kéo Tống Sở, dẫn các cô tới vị trí ban đầu.
Những người vây xem trước đó cũng dần tản đi, nhưng mà bóng hình tuyệt lỹ lúc đánh người của Tống Sở ở trong đầu bọn họ rất lâu cũng khó phai mờ.
Người phụ nữ này là ai? Không chỉ có gương mặt xinh đẹp, lại còn biết đánh nhau như vậy.
Vì vậy bèn có người cẩn thận hỏi thăm thân phận của Tống Sở.
Đám người Cố Việt trước mắt này chính là thiếu gia của ba gia tộc lớn, là con ông cháu cha thực thụ, cho nên người nhận ra không ít.
"Cô ấy chính là người yêu của Cố Việt tên là Tống Sở, hồi nãy mấy co gái kia gọi cô ấy là Sở Sở."
"A, cô ấy chính là người yêu vừa xấu vừa quê mùa tới từ nông thôn của Cố Việt sao? Không phải đâu?"
"Chắc là không sai đâu, dù sao trước đây vẫn luôn bàn tán, người yêu ở dưới nông thôn của Cố Việt tên là Tống Sở, gần đây người phụ trách đã mạnh mẽ đè ép ba công ty lớn ở nước ngoài cũng tên là Tống Sở, cho nên cô ấy chính là người vừa xấu vừa quên mua trong lời đồn kia."
"Đm, thế này mà gọi là vừa xấu vừa quê? Rốt cuộc là ai đồn vậy?"
"Tôi đã nói với thân phận và mắt nhìn người của Cố Việt, làm sao có thể tìm một người yêu như vậy được chứ, lời đồn này cũng giả tạo quá."
"Bây giờ Tống Sở đã khiến chúng ta vẻ vang, còn là chuyên gia điều chế thuốc sinh vật, mấu chốt là người ta còn xinh đẹp thế kia, đúng là ánh mắt của Cố Việt tốt thật."
"Tuy rằng quả thực rất lợi hại và xinh đẹp, nhưng có phải là hung dữ quá không? Vừa nãy chỉ vài cú thôi mà một đám đàn ông đều nằm rạp xuống rồi, người yêu như vậy có thể ăn nổi không?"
"Đây là đóa hoa bá vương! Thảo nào người ta nói thứ gì càng đẹp càng có độc."
"Các người đừng ghen tị nữa, tôi thấy người ta đối xử với Cố Việt rất dịu dàng, đánh người cũng phải xem người đó là ai."
"Đúng vậy, mọi người không thấy Cố Việt lạnh lùng thế kia nhưng ở trước mặt người yêu lại biến thành một người khác hay sao? Người ta thích loại phụ nữ này."
"Cũng đúng, đừng nói là thủ đô, cho dù là toàn quốc cũng sợ là không tìm ra được cô gái nào có cá tính như Tống Sở, thảo nào Cố Việt lại coi như báu vật, đổi thành tôi thì tôi cũng xem như châu báu."
Tuy rằng hơi hung dữ nhưng mà dáng người và khí phách thật sự rất đẹp.
"Anh thôi đi, nếu như đổi lại là anh, chắc chắn sẽ bị đánh như tử, đóa hoa bá vương kia có gai đấy, chỉ có người như Cố Việt mới có thể cầm được thôi."
"Đúng vậy, ngay cả người phách lối ương ngạnh như Bao Hải cũng bị đánh tới mức nhận sai, cho nên chứng minh đóa hoa kia người khác chỉ có thể nhìn từ xa, chỉ có Cố Việt mới có thể hái."
"Hơn nữa nhìn hai người họ rất xứng đôi."
Mọi người lại nhỏ giọng nói tiếp, Tống Sở cũng để cho bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc, chuyện này rất nhanh đã truyền khắp ba vòng lớn ở thủ đô.
Bên kia, Cố Việt lôi kéo Tống Sở ngồi xuống, sau đó trịnh trọng giới thiệu với mọi người, "Đây là vị hôn thê của tôi Tống Sở."
"Đây là ta bạn nối khố của anh Phỉ Lân, cũng là anh trai ruột của Phỉ Đình."
"Đây là Dư Huy, bạn thân từ nhỏ tới lớn của anh."
"Đây là. . ."
Có không ít bạn bè đã chơi chung với Cố Việt từ khi còn nhỏ, nhưng sau khi gặp phải biến cố lớn rồi quay lại, người được anh nhận định là bạn bè thật sự lại chỉ có mấy người đang ngồi ở đây.