Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692. Cuối Cùng Cũng Hiểu Tại Sao 1

Chương 692. Cuối cùng cũng hiểu tại sao 1 Chương 692. Cuối cùng cũng hiểu tại sao 1

Cố Việt giới thiệu ngắn gọn cho Tống Sở một vòng, mọi người cũng đều rất nhiệt tình chào hỏi cô.

Tống Sở cũng lần nữa giới thiệu Cố Việt cho ba người Phỉ Đình.

Hai mắt sáng ngời của Dư Huy nhìn Tống Sở: “Đồng chí Tiểu Tống, cô là người có luyện võ à?”

Người trong nghề ra tay một cái là lập tức có biết hay không, sự ra tay của Tống Sở quá tốt.

Tống Sở cười lắc đầu một cái: “Cũng không tính là người có luyện võ, có điều là tôi có sức mạnh bẩm sinh.”

Kỹ năng chiến đấu là do lúc cuối thời bị ép buộc mới luyện ra được, cộng thêm sức mạnh vô cùng lớn này, sợ là thật sự trên thế giới này không có người có thể đánh được cô.

“Người có sức mạnh bẩm sinh thật sự tồn tài ư?” Mấy người Dư Huy đều tò mò không ngớt.

“Cô mới vừa rồi nặn ống thép thành quả cầu thép, chính là do loại sức lực lớn làm ra à?” Phỉ Lân hỏi.

Tống Sở gật đầu một cái trả lời: “Đúng vậy, nặn thành một quả cầu thép chỉ là chuyện nhỏ.”

“Đồng chí Tiểu Tống, có thể chúng tôi mở mang tầm mắt về thần lực của cô một chút được không?” Dư Huy tràn đầy hứng thú hỏi.

Tống Sở hỏi ngược lại: “Các người muốn mở mang kiến thức như thế nào?”

Dư Huy suy nghĩ một chút, đứng lên chạy ra đằng sau, rất nhanh đi ra cầm lấy một cặp quả cầu bằng sắt.

“Cô có thể bóp dẹp cặp quả cầu sắt này không?”

“Rất đơn giản.” Tống Sở lấy hai quả cầu sắt mà anh ta cầm trong tay qua, dùng sức bóp một cái, hai quả cầu sắt này lập tức biến dạng một chút ít ngay trên tay cô, sau đó biến thành hai cái đĩa sắt.

“Cô lợi hại quá!” Động tác này của cô hoàn toàn làm cho đám người Dư Huy kinh sợ rồi.

Trước kia đã từng nghe nói qua người có thần lực bẩm sinh có tồn tại, nhưng bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy qua, không nghĩ đến bây giờ mới có được may mắn có thể nhìn thấy được.

Phỉ Lân có chút hiếu kỳ hỏi Nghiêm Phi: “Không biết hai người các người đánh nhau, ai có thể thắng đây!”

Người đánh nhau lợi hại nhất ở nơi này của bọn họ chính là Nghiêm Phi.

Tống Sở còn chưa có đáp lời, Nghiêm Phi bất đắc dĩ cười trả lời: “Tôi không phải đối thủ của cô ấy đâu.”

“Không đánh ai mà biết được?” Dư Huy thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Nghiêm Phi liếc anh ta một cái: “Đánh rồi, tôi và Hoắc Khải không phải là đối thủ của cô ấy, hoàn toàn là bị nghiền ép luôn.”

“Trước kia Sở Sở còn đã cứu tôi một mạng.” Anh ta cười bổ sung một câu.

“A, đồng chí Tiểu Tống còn đã cứu anh hả?” Dư Huy cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Tới đây, mau nói với chúng ta là chuyện gì đã xảy ra?”

Bọn họ chưa từng qua chuyện Nghiêm Phi và Cố Việt ăn mật, con người Nghiêm Phi này lại còn được cô gái này cứu một mạng, quả thật không nghĩ đến.

Nghiêm Phi nhìn về phía Tống Sở hỏi: “Vậy thì tôi nói với bọn họ được chứ?”

Tống Sở không thèm để ý cười cười: “Tôi không quan hệ gì, anh nói đi.”

Nghiêm Phi thấy cô đồng ý, cái này thì ngày đó ở trên núi Tống Sở làm sao cứu anh ta, cõng anh ta xuống núi nói chuyện một lần.

“Các người có thể tin tưởng cô ấy chính là cô gái như vậy, có thể ung dung cõng tôi từ trên núi chạy xuống dưới núi sao?” Bản thân anh ta lúc đó cũng không dám tin.

Phỉ Lân lắc đầu một cái nói: “Không dám tin được, hơn nữa hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh đó được. Có điều là sau khi mới vừa rồi thấy qua động tác bóp quả cầu sắt, tôi lại không nhịn được tin.”

Dư Huy cũng nói: “Đúng, hoàn toàn không tưởng tượng được, anh là một người cao lớn hơn trăm cân, được cô ấy cõng chạy xuống núi, tôi thấy hình ảnh đó quá là kỳ quái.”

Những người khác cũng rối rít gật đầu: “Chúng tôi cũng tò mò hình ảnh đó.”

Tự mình tưởng tượng một chút hình ảnh Tống Sở cõng Nghiêm Phi chạy xuống núi, bọn họ cảm thấy cái hình ảnh đó không thể nào nhìn thẳng được.

Dĩ nhiên không thể nhìn thẳng không phải là Tống sở, mà là người được cõng Nghiêm Phi, dù sao hình tượng anh ta trong lòng của bọn họ vẫn luôn là loại người có sức mạnh tương đối dũng mãnh.

“Không tưởng tượng ra thì vậy là đúng rồi, dù sao tôi lúc đó cũng hoàn toàn sợ đến ngây người.” Nghiêm Phi cười khẽ.

Bình Luận (0)
Comment