Anh ta lại nháy mắt mấy cái với Tống Sở, nói: "Không, tôi đây chỉ là đầu tư cho tương lai của Sở Sở, không liên quan gì lắm đến các cậu."
Gần đây, cụm từ “Đầu tư cho tương lai” đã trở nên rất phổ biến.
Anh ta làm đầu tư như vậy cũng không phải là bởi vì thích Tống Sở, hơn nữa chỉ đơn giản là anh ta rất coi trọng sự mặc sức tưởng tượng và kế hoạch của cô đối với dự án này.
Nếu như đổi thành là lời của ông chủ anh ta, cũng chắc chắn tình nguyện dẫn khách hàng đến nơi như vậy để nói chuyện làm ăn chi phí, cấp bậc phong độ sẽ lập tức tăng lên ngay, tính giữ bí mật khá tốt.
Tống Sở dở khóc dở cười, nói: "Vậy thì tôi sẽ cám ơn anh đã đầu tư."
Cô lại mười phần tự tin mà nói: “Nhưng mà không thể không nói rằng, anh thật sự rất sáng suốt, đầu tư chắc chắn sẽ không sai đâu.
Loại câu lạc bộ này đừng thấy giai đoạn đầu đưa vào sẽ rất lớn, nhưng mà hiệu quả cũng là rất lớn, kiếm tiền cũng là chuyện chắc chắn, sau này lấy hoa hồng hằng năm cũng không ít.
Nghiêm Phi sảng khoái cười nói: "Chỉ bằng câu này của cô, tôi cũng đã có thể đầu tư nhiều cổ phần, chiếm nhiều cổ phần một chút, tương lai sau này dễ chia lời."
Tiền lẻ thì bọn họ không thiếu, nhưng mà lại thiếu nhiều tiền.
Lại không thể làm những việc vi phạm pháp luật hoặc là vi phạm đến nguyên tắc, đó là tất nhiên phải tìm cách làm chút việc khác.
Làm đầu tư dự án kiểu này là một cơ hội rất tốt, Nghiêm Phi thực sự là vô cùng coi trọng.
Vừa bắt đầu nói như vậy, đám người Phỉ Lân cũng không thể không thuận theo mà trở nên nhiệt huyết, kéo Tống Sở lập tức bắt đầu kế hoạch, nói rất nhiều vấn đề thực tế, còn có một chút câu hỏi.
Tống Sở làm người bàn bạc giải hòa giải đáp cho từng người bọn họ, cũng để cho đám người Phỉ Lân càng ngày càng thán phục, cô là quá giống với tên Cố Việt trâu bò này rồi.
Nếu như là cô tự mình đi làm ăn, vậy thì còn có chuyện gì cho bọn họ làm nữa?
Cũng may là trói cô lại vào thuyền trước một bước, nếu không, nếu như bị người khác đào đi, đố mới là chuyện không biết có bao nhiêu tiếc nuối.
Ở trong lòng bọn họ, việc kéo anh tư Tống lên chiếc thuyền này của bọn họ, cũng chỉ giống như là trói Tống Sở đi lên vậy.
Đám người Hoắc Dao nghe đều cảm thấy rất thú vị và sinh ra một loại khát vọng.
Tiêu Nguyệt suy nghĩ sâu xa trong chốc lát cũng cảm thấy dự án này rất tốt, vô cùng có triển vọng, không kìm lòng được mà hỏi: "Tôi cũng muốn đầu tư, có được không?"
Lời nói này của cô ấy vừa thốt ra, đàm người Phỉ Lân nhìn cô ấy một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rất nhanh, Phỉ Lân đã xua xua tay, nói: "Cô đừng làm rộn. Muốn đầu tư thì cứ để cho anh trai cô tới."
“Đúng, đúng, muốn chơi thì cứ để cho anh trai của cô đến.” Những người khác cũng tán thành.
Những cô gái nhỏ, loại chuyện lớn này cũng đừng tới tay nhúng vào.
Tiêu Nguyệt: "..." Mấy cái người này lại coi thường cô, thật là quá đáng.
"Dựa và cái gì mà tôi lại không thể làm mà phải đổi thành anh trai tôi chứ? Dự án này vẫn là Tống Sở mang các anh đi chơi đấy." Cô ấy lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, Sở Sở có thể dẫn các anh chơi, tại sao chúng tôi lại không thể chơi được? Chúng tôi cũng muốn đầu tư cổ phiếu.” Đám người Phỉ Đình không từ bỏ.
Dư Huy đặc biệt đanh thép thẳng nam mà nói: "Các cô có thể so sánh với Sở Sở được sao? Người ta là dẫn bọn tôi đi chơi, mà cá cô là muốn chúng tôi dẫn đi chơi, chuyện này có thể giống nhau được không?"
"Các cô gái nhỏ ngây thơ, các cô thích hợp mỗi ngày đi dạo phố mua quần áo một chút rồi thật tốt mà tìm một đối tượng để gả cho, đây là chuyện của những người lớn bọn tôi, các cô đừng làm rộn.”
Mấy người Tiêu Nguyệt: "..." Đi mà coi các người là nhwunxg cô gái nhỏ ngây thơ, cả nhà của mấy người đều là những cô gái nhỏ ngây thơ.
Lúc này nếu như các cô có thân thủ của Sở Sở thì tốt rồi, tuyệt đối sẽ đánh những người này tới răng đều vãi đầy ra đất.
“Hừ, ai muốn các anh dẫn chúng tôi chơi? Chúng tôi đi theo Sở Sở chơi.” Đỗ Đồng bĩu môi nói với mấy người bọn họ một câu.
Sau đó nhìn Tống Sở nói: "Sở Sở, chị cảm thấy chúng ta cũng cùng tham gia thì thế nào?”
Tại sao phụ nữ thì chỉ có thể đi dạo phố, đi tìm đối tượng để lập gia đình? Dựa vào cái gì mà lại không thể làm ăn? Các cô đều vẫn không tin điều đó.
"Đúng vậy, Sở Sở, chị dẫn bọn em vào cùng chơi đi."
“Không làm dự án với những người đàn ông tự đại kiêu ngạo này cũng được. Chị có thể dẫn bọn em đi chơi những thứ khác.” Phỉ Đình kéo Hoắc Dao ra, sau đó trực tiếp ôm tay của Tống Sở lắc lắc, làm nũng nói.
Mấy người Tiêu Nguyệt cũng vậy, nũng nịu khoe tài đủ loại với Tống Sở.
Cố Việt: "..." Các cô coi như tôi không tồn tại có đúng không?