Tống Sở nhìn dáng vẻ của mấy người kia, cũng không cự tuyệt nữa.
Ở trong mắt cô, phụ nữ có sự nghiệp là chuyện rất tốt, chứ không phải lấy chồng rồi chăm lo việc nhà.
"Được, nếu mọi người đã muốn làm ăn, tôi sẽ giúp mọi người một ý kiến, không cần phải trộn lẫn với bọn họ."
Đám người Phỉ Lân cùng nhau làm dự án này cũng đã đủ rồi, nhiều người thì cổ phẩn của công ty sẽ rất phân tán, chắc là bọn họ cũng không vui.
Bây giờ ra biển làm ăn, chỉ cần bản thân không tìm đường chết thì tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.
Thực ra Phỉ Đình cũng không muốn làm chung với anh trai mình, muốn làm thì phải làm sự nghiệp của riêng mình, "Được, Sở Sở chúng tôi trông cậy vào cô đấy."
"Đúng đúng, chúng tôi nhờ cô hết đấy." Tiêu Nguyệt cũng tán đồng gật đầu.
Sau khi nói xong, Tống Sở lại bị đám người Phỉ Lân lôi kéo tiếp tục đàm phán chuyện hạng mục.
Tương lai của hạng mục này rất sáng lạng, nhưng mà bởi vì cần một lượng lớn tài chính, cho nên đám người Phỉ Lân còn phải quay về mời người chuyên nghiệp tới tính toán, sau khi hiểu rõ giá đất rồi mới có thể quyết định.
Bởi vậy đám người bàn chuyện ở hộp đêm cũng gần xong rồi, mọi người thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên chia tay.
Hoắc Dao uống rượu nên hơi say, vốn dĩ còn nói là muốn ngủ chung với Tống Sở, nhưng mà vừa lên xe đã ngủ mất rồi.
Lúc xuống xe vẫn là Tống Sở ôm cô ấy quay về phòng.
Cố Việt chờ sau khi Tống Sở tắm rửa xong, tiến vào phòng ngủ rồi ôm lấy cô nói chuyện một hồi lâu.
Hôm sau là buổi đấu thầu máy móc do Cố Việt tổ chức, Tống Sở cũng đi theo tham gia cùng.
Nhưng mà toàn bộ quá trình hai người chỉ đi chung với Jonas, có tác dụng tiến cử và phiên dịch.
Cuối cùng nhà máy máy móc thủ đô đã lấy được hai dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, đó là loại kĩ thuật tương đối tiên tiến hiện nay, khiến đám người Quốc Kiến Quân cười cười toe tóe.
Nhà máy máy móc tỉnh nam cũng dính ánh sáng của Cố Việt, lấy một cái giá khá thấp nhưng vẫn lấy được một dây chuyền sản xuất.
Lần này Thịnh Tình Dương cũng dẫn theo nhà máy máy móc huyện Nam tới đấu thầu, vì tài chính của bọn họ có hạn, không có thực lực mua được dây chuyền sản xuất, Jonas nể mặt mũi của Cố Việt nên đã cho bọn họ một ưu đãi chiết khấu rất lớn, bán cho bọn họ mấy cái máy cắt kim loại tương đối tiên tiến.
Điều này cũng khiến đám người xưởng trưởng của nhà máy máy móc huyện Nam vui như nở hoa, giá cả này thực đúng là lời quá, mua kĩ thuật cấp thấp ở trong nước đã tốn rất nhiều tiền rồi, cũng không kém giá tiền này là bao.
Trong lòng bọn họ cũng nhớ kỹ ân tình của Cố Việt.
Ngoại trừ hai nhà máy máy móc ra, những nhà máy máy móc khác và vài nhà máy tư nhân cỡ lớn cũng mua được hai dây chuyền sản xuất và một vài thiết bị tiên tiến tầm trung.
Cuộc đấu giá này rất thành công, hơn nữa còn là lần giới thiệu nhiều máy móc cao cấp nhất hiện nay, khiến người của Bộ đối ngoại ở thủ đô hết sức hài lòng.
Lại qua hai ngày, buổi gặp mặt điều chế thuốc sinh vật được tiến hành đúng hạn, Tống Sở cũng để Bộ đối ngoại chủ trì, cô chỉ phụ trách tiếp đón Jacques và Oury.
Nhà máy sản xuất thuốc thủ đô lấy được một dây chuyền sản xuất máy móc hoàn chỉnh, một nhà máy sản xuất thuốc tư nhân lớn khác cũng lấy được một dây chuyền sản xuất.
Sau khi hai dây chuyền cao cấp được mua về, còn có ba cái trung cấp được nhà máy khác mua, có hai dây chuyền sản xuất đào thải cũng bị hai xí nghiệp tư nhân mua.
Các thiết bị do hai công ty cung cấp cũng được các xí nghiệp mua lại toàn bộ, bọn họ cảm thấy rất vừa lòng.
Buổi gặp mặt kết thúc, Tống Sở vừa mới chuẩn bị cùng đám người Jacques rời khỏi hội trường, một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt chạy tới.
"Chuyên gia Tống, các cô dựa vào cái gì mà không bán dây chuyền sản xuất cho công ty của chúng tôi?" Người đàn ông trung niên nhìn Tống Sở rồi lớn gionjg hỏi.
Những người vốn dĩ định rời khỏi lập tức ngừng lại, tò mò nhìn qua.
Đám người Tống Ích thấy vậy thì nhíu mày một cái, đây là muốn làm loạn cái gì vậy? Đại biểu của hai công ty còn đang nhìn đấy.