"Cũng tàm tạm rồi đấy." Mục đích của Tống Sở chính là lấy được sự tin tưởng từ Cố Việt, có vậy thì mới có thể bóc lột anh dễ hơn.
Đương nhiên đồng thời cô cũng tin tưởng anh, đền bù cho anh ở mặt khác.
"Anh có thể di chuyển đồ tới không gian trong phòng thí nghiệm đúng không?" Tống Sở hơi tò mò hỏi.
Đôi mắt của Cố Việt hiện lên những ý cười vụn vặt, vươn tay đặt lên bàn một cái cốc.
Ngay sau đó cái cốc liền biến mất, anh nói: "Những thứ nhỏ có thể di chuyển ra vào, những thứ to lớn thì tạm thời chưa được. Không gian này của cô thật hữu ích."
Vậy mà thật sự có thể đưa đồ vật từ ngoài vào, sau đó lại lấy ra, thật kỳ diệu và hữu dụng.
"..." Trong nháy mắt Tống Sở không muốn nói chuyện nữa. Chàng trai này thật khác thường.
Đây chính là không gian phòng thí nghiệm mà cô dựa vào dị năng tinh thần lực để ngưng tụ ra, ngược lại anh ta lại có thể kiểm soát nó nhanh đến vậy, khiến học thần như cô không cảm giác được chút thành tựu nào.
Chỉ có điều, lấy chỉ số thông minh, khả năng hiểu biết và thực hành của người này thì chỉ cần chú trọng bồi dưỡng tốt, trong tương lai anh ta có thể trở thành chuyên gia trong một hoặc nhiều lĩnh vực.
"Anh biết đó là thứ tốt là được, dùng không gian của tôi, nợ tôi một ân tình, anh cũng phải nhớ rõ điều này." Cô coi đây là khoản đầu tư trước.
Cố Việt không biết nên khóc hay nên cười: "Dựa theo tính toán của cô thì tôi phải thiếu bao nhiêu ân tình cơ chứ?"
"Không sao cả, tôi sẽ cho anh tích lũy dần dần, tương lai anh giúp tôi làm chút chuyện thì sẽ tính là trả ơn."
Tống Sở khẽ cười rồi nói.
"Đột nhiên tôi có cảm giác hơi mơ hồ." Cố Việt khó có được một lần nói đùa, nhân tiện đây cũng là một phép thử.
Nếu Tống Sở nói cô còn chưa rõ nên làm thế nào, hoặc muốn anh lấy thân báo đáp thì chứng tỏ cô vẫn còn thương nhớ anh, muốn dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt với anh.
Nhưng Tống Sở căn bản không hề nghĩ tới phương diện đó: "Trong tương lai nếu tôi muốn phát minh ra thứ gì đó, anh phải ra sức chế tạo nó cho tôi, tôi sẽ cho anh cơ hội để báo đáp."
Cố Việt nghe thấy cô nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô sẽ không làm ra chuyện cưỡng ép anh nữa.
Nghĩ như vậy, cả người anh thoải mái hẳn: "Không thành vấn đề, nhưng cô còn phải cho tôi xem nhiều sách trong không gian thì tôi mới có thể giúp cô được."
Với những gì hiện có, anh nghĩ mình không thể đáp ứng được yêu cầu của Tống Sở.
Tống Sở nhìn anh như vậy thì cười hài lòng: "Có thể."
Cơm nước xong thì sắc trời đã cũng chưa tối hẳn, Cố Việt nhân cơ hội nói: "Cô ngồi một chút rồi hẵng đi?"
Tống Sở biết anh tham lam chỗ sách trong không gian, để anh đọc càng nhiều thì tương lai có thể trợ giúp cô nhiều hơn: "Nếu anh đã nhiệt tình giữ tôi ở lại như vậy thì tôi đành cố gắng ngồi thêm chút nữa rồi mới đi vậy."
"..." Cố Việt muốn đỡ trán. Quả nhiên cô vẫn không giống người thường chút nào, da mặt dày không ai có thể sánh bằng.
Cố Việt nhanh chóng vào không gian của Tống Sở để đọc sách.
Tống Sở cũng tiếp tục sắp xếp, lấy ra tài liệu có thể sử dụng ở thế giới này.
Cô còn trưng dụng một quyển sổ ghi chép của Cố Việt, dùng để ghi nhớ một số đồ vật, sau đó có thể đưa cho người khác xem.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tống Sở dừng bút, vươn tay cầm lấy cánh tay của Cố Việt.
Cố Việt bị cô túm lấy như vậy, anh giật mình, hoàn hồn lại từ trong không gian, nghiêng đầu, dùng vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn cô.
Tống Sở thoải mái kéo cánh tay anh lại gần, nhìn đồng hồ trên tay anh: "Đã hơn 9 giờ rồi, tôi phải đi về."
"Xem ra tôi cũng phải đi mua một cái đồng hồ mới được." Cô phát hiện nếu không có điện thoại di động hay đồng hồ thì rất khó xem thời gian.
Hóa ra là nhìn thời gian, Cố Việt suýt nữa nghĩ rằng cô muốn cợt nhả với mình.
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một cái đèn pin rồi đưa cho cô: "Cô đi đường cẩn thận một chút."
"Ừ, ngày mai tôi lại mang tới đây trả anh." Tống Sở nhận cái đèn pin, cầm làn rồi ra về.