Ngày hôm sau, Tống Sở cần đi cho cắt cỏ cho heo ăn trước, rồi lại đi đến sắp xếp xưởng ép dầu.
Lần này không có vội vàng ép dầu nữa, mà là tranh thủ lúc ba người phụ nữa có thời gian thì lấy quả chè hôm qua ra phơi.
Đợi khi nào quả chè tự nứt ra thì lấy hạt chè để bắt đầu ép dầu, như thế thì có thể tăng thêm lượng dầu, chất lượng dầu cũng sẽ càng tốt hơn.
Buổi chiều cô tiếp tục đưa người lên núi vặt quả chè, lần này ba người Đường Khanh cũng chăm chỉ hơn nhiều, có thể theo kịp tốc độ của ba người Đường Hữu Hoa.
Tống Sở vẫn đi dạo xung quanh, làm ra chiếc cung mà cô cần, còn bắt được 2 con thỏ.
Sau đó nướng lên rồi chín người ngồi trên núi ăn, cô còn cố ý mang gia vị ở nhà theo.
Chín người miệng đầy dầu mỡ, đúng là chưa từng nghĩ hóa ra đi ra ngoài với Tống Sở vui như thế, lại còn có thịt thỏ nướng để ăn, từng người một không tránh khỏi vui mừng vì quyết định lúc đầu của mình.
Sau khi xuống núi, anh tư Tống cũng trở về từ phố huyện.
Vì phải bán nhiều dầu sở, để có thêm ngày nghỉ, vậy nên anh ta cố ý nán lại thêm một ngày rồi mới đến xưởng cơ khí lấy linh kiện.
Mấy người Tống Sở quay về xưởng dầu thì đã nhìn thấy anh tư Tống ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế gặm táo.
“Linh kiện đã lấy về chưa?” Tống Sở vừa rửa tay vừa hỏi.
Anh tư Tống chỉ vào cái túi bên cạnh chân: “Lấy rồi, toàn đồ mới không.”
“Anh đi gọi thanh niên tri thức Cố đến sửa xem.” Tống Sở phát hiện quả nhiên là anh tư Tống có thiên bẩm về mặt giao tiếp, có thể bồi dưỡng tử tế.
Nếu để một người thật thà trong thôn đến xưởng cơ khí thì chắc chắn là không mua được linh kiện mới.
Anh hai Tống đã hoạt động sôi nổi ở chợ đen được hai ngày nên cảm thấy sảng khoái và không phản đối gì: “Được.”
“Các anh lấy hết quả sở hôm nay mang ra chỗ kia phơi đi.” Anh tư Tống vừa đi, Tống Sở chỉ vào một khoảng trống trên đất nói.
“Được.” Chín người chạy đi làm việc.
Sau khi trải ra, Đường Khánh cười vui vẻ nói với Tống Sở: “Lão đại, hôm nay bọn anh có phải ép dầu không?”
“Chưa phải ép, phơi mấy ngày đã rồi ép mới tốt.” Chín người được Tống Sở lựa chọn không chỉ cần lên núi, mà sau đó còn phải về ép dầu: “Hôm nay các anh quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Được!” Chín người cười nói vui vẻ đi về.
Ban đầu còn tưởng là lên núi hái quả vừa nguy hiểm còn chẳng phải cuộc sống tốt đẹp gì. Giờ đi rồi mới phát hiện ra vừa nhẹ nhàng vừa có ăn, thoải mái hơn việc đi làm nhiều, dù sao bọn họ chắc chắn sẽ lăn lộn cùng Tống Sở.
Một lúc sau, anh tư Tống đưa Cố Việt đi vào xưởng ép dầu.
Tống Sở nhìn anh nói: “Linh kiện đều ở đây hết, anh sửa máy ép dầu đi.”
“Ừm.” Cố Việt gật đầu, bắt đầu lấy linh kiện làm việc.
Anh đã nghiên cứu, nắm rõ toàn bộ nguyên lý của máy ép dầu. Linh kiện mà anh tư Tống mua cũng đúng, anh chỉ mất có hơn một tiếng là đã sửa xong hai cái máy ép dầu.
Tống Sở lại bảo anh tư Tống gọi cậu cả tới đây.
Đường Dân thấy máy ép dầu được sửa xong rồi thì trên mặt có nụ cười đậm, chút động bắt tay Cố Việt: “Thanh niên tri thức Cố cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ông thực sự không ngờ rằng Cố Việt có thể sửa máy ép dầu nhanh như thế. Trước đây lúc cháu gái ông bảo Cố Việt đến sửa máy ép dầu, không ít người bia đặt đồn nhảm rằng con bé làm vậy vì tiện là người nhà, thanh niên tri thức Cố có phải là thợ sửa máy đâu, làm sao mà sửa được máy ép dầu.
Xem ra căn bản là không có chuyện đó, mà là người nhà ông có mắt nhìn tinh anh.
Cố Việt cười nói: “Bây giờ cháu cũng là một thành viên của thôn, làm chút việc vì mọi người là điều đương nhiên mà.”
Lời nói này khiến cho ấn tượng của Đường Dân về anh càng thêm tốt đẹp: “Sau này bên mấy cái máy ép dầu phải làm phiền cháu rồi.”
“Không vấn đề gì ạ.” Điều này Cố Việt đã sớm đồng ý với Tống Sở rồi.