Mấy người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sở Sở cậu thật là tốt quá đi, cảm ơn cậu.” Mấy người Phỉ Đỉnh cảm thấy lời cô nói rất có lý.
Trước giờ mấy cô chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh, lại không thấy bỏ ra quá nhiều để chơi lớn được. Hiện tại mở một công ty về hàng dệt gia dụng để rèn luyện, tích lũy chút kinh nghiệm và vốn rất ổn.
Tống Sở cười nhẹ nói: “Chúng ta là bạn bè, đâu có cần khách sáo vậy.”
Phỉ Đình ngồi bên cạnh Tống Sở, cô ấy đưa tay ra khoác lấy cánh tay Tống Sở: “Sở Sở, cậu làm cùng bọn mình đi, có cậu thì trong lòng tụi mình mới vững chãi được.”
Mấy người khác thấy thế cũng sôi nổi gật đầu: “Đúng đúng, Sở Sở cậu làm cùng tụi mình đi.”
“Chúng ta cũng giống như anh trai của chúng ta vậy, hợp tác xây dựng một công ty dệt gia dụng, sau đó sẽ chia cổ phần theo vốn đầu tư ban đầu.”
Phỉ Đình nhìn Tống Sở tiếp tục nói: “Sở Sở không cần vốn đầu tư, cậu sẽ là cố vấn kinh doanh, bọn tớ sẽ cho cậu cổ phần coi như là thù lao, mỗi tháng sẽ được chia hoa hồng.”
“Đúng đúng, điều này chúng tớ đồng ý.” Mấy người Hoắc Dao cũng muốn kéo Tống Sở vào chung hội.
Tống Sở dở khóc dở cười: “Được, vậy mình cũng chơi thử, mình cũng sẽ góp một phần vốn, sau này mình muốn đi học với đi nghiên cứu thì cũng chẳng có bao nhiêu thời gian mà đi làm.”
“Cậu không cần phải đến công ty làm việc, cậu chỉ cần hết lòng giúp bọn mình đưa ra ý kiến là được rồi.” Phỉ Đình nói.
Mấy cô gái đều đã được đi học ở đại học Công Nông Binh, vạy nên lần thì đại học này không cần phải chuẩn bị, hiện tại mấy cô có hứng thú với việc gầy dựng sự nghiệp hơn.
“Đúng vậy, chẳng phải cậu còn đang muốn giúp anh tư của cậu (có thể tác giả đánh máy sai) đầu tư vào hạng mục hội sở sao? Tiền vốn chắc cũng khó, bọn tớ không cần vốn đầu đâu.” Tiêu Nguyệt nói.
Tống Sở cười: “Không sao, mình đầu từ một chút để cơi thôi, đầu tư 30 40 vạn đối với mình không thành vấn đề.”
Cô có trong tay hai khoản phí cấp bằng sáng chế, giúp công ty Jacques bán 130 vạn USD, giúp công ty Oury bán 200 vạn USD.
Gần đây cùng với sự gia tăng mở cửa, tỉ giá hối đoái của USD và nhân dân tệ đã tăng lên gấp 2 lân.
Cũng có nghĩa là cô đã có hơn 600 vạn tệ trong ngân hàng, cô chuẩn bị lấy ra 300 vạn giúp anh tư tham gia hội đầu tư.
Lấy 100 vạn mua đất xây dựng một tòa nhà thí nghiệm, sau đó lên núi.
200 vạn đầu tiên dùng để mua một đống trang thiết bị cần dùng, còn thừa lại mười mấy tệ thì để dành.
Hiện tại có thể bỏ ra 30 vạn tệ để đầu tư và công ty dệt gia dụng, mỗi tháng lấy tiền hoa hồng cũng được. Dẫu sao hiện tại cô cũng đang thực sự thiếu tiền.
Sau này phòng thí nghiệm và hạng mục nghiên cứu khoa học mới cũng là một cái hố không đáy.
Mấy người thấy Tống Sở kiện định như thế thì cũng không thuyết phục nữa, càng cảm thấy cô vô cùng phúc hậu.
“Được, vậy cậu đầu tư 30 vạn tệ, mỗi người chúng tớ sẽ nghĩ cách để bỏ ra nhiều hơn chút nữa.” Phỉ Đình gật đầu.
Tiêu Nguyệt nói: “Sở Sở, về việc lập công ty dệt gia dụng, có phải trước tiên chúng ta nên xây một cái xưởng?”
Tống Sở trả lời: “Ừ, trước tiên các cậu đi thăm dò xem ở đâu có xưởng cần cho thuê hoặc bán, xong rồi quyết định. Bên tớ sẽ đặt trước một dây chuyền sản xuất với Jonas.”
“Đợi khi dây chuyền sản xuất đến, những công nhân được tuyển cũng sẽ có thể đi làm.”
“Đến lúc đó sẽ tuyển thêm mấy thợ thiết kế, mặt hàng dệt gia dụng của chúng ta sẽ đi theo con đường trung và cao cấp. Đến lúc đó hoa văn các thứ làm cho đẹp chút, chất lượng thì cũng phải tốt, nếu vậy sẽ không phải lo về việc bán.”
Hiện tại vẫn còn không ít người ăn không đủ no, đại đa số đều chưa thích ứng được với tốc độ phát triển kinh tế như vũ bão mà mở cửa mang lại, cũng chưa có ý thức tiêu dùng quá cao, luôn cảm thấy không nỡ mua đắt.
Vậy nên sản phẩm trung cao cấp có thể kiếm được tiền, cũng có thể tạo nên một thương hiệu.