Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 715 - Chương 715. Đó Chính Là Em Gái Của Tôi Đấy! 2

Chương 715. Đó chính là em gái của tôi đấy! 2 Chương 715. Đó chính là em gái của tôi đấy! 2

Anh ta nghe thầy nói gần đây em gái ở thủ đô đều làm nên việc lớn, đặc biệt muốn đi ra ngoài hô to đó chính là em gái của tôi đó!

Anh tư Tống thấy anh hai Tống chạy đến trước mặt em gái nịnh hót thì sắc mặt tối sầm lại.

Người này thật là không biết xấu hổ, còn không phải là dính quang của anh ta nên mới có thể làm cho em gái đồng ý cho mượn ba triệu đó sao.

Vì vậy, anh ta cũng xít tới gần, nói: "Anh là vì không tận mắt nhìn thấy, em gái lúc đó có bao nhiêu ngang ngược, em ấy..."

Anh ta lại là người vẫn luôn đi theo em gái toàn bộ quá trình, vì vậy đắc ý vừa khoe khoang cũng vừa khen ngợi Tống Sở các loại.

Anh hai Tống muốn nhét người em tư chướng mắt này vào cống nước thối ở bên ngoài, anh ta đang cùng em gái bồi dưỡng tình cảm mà, người này lại chạy tới đây xem ngang vào một cước.

Vì vậy, cuối cùng thì trở thành hai người, một bên thì tranh cãi, một bên lại nịnh nọt khen ngợi Tống Sở các loại.

Ngay cả Triệu Địa cũng không thể nhìn được nữa mà nói: "Sở Sở, cháu đừng để ý tới hai tên ngốc này."

"Cháu thật sự không ở lại đây ăn cơm sao? Nếu muốn ăn thì để chú sẽ làm cho cháu mấy món yêu thích." Ông ấy đối với Tống Sở xưa nay cũng rất tốt.

Tống Sở cười rồi lắc đầu một cái, nói: "Lần này sẽ không ăn, để cho anh hai và bạn bè anh ấy thật tốt mà tụ họp một chút ạ."

“Chờ lần sau cháu từ tỉnh Nam trở lại, chú mời thêm người khách từ phương xa là cháu đây đến dùng cơm đi.” Cô cũng xem Triệu Địa là người thân cận với mình như các trưởng bối vậy.

Triệu Địa cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên, đến lúc đó chú sẽ làm cho cháu hai bàn, chúc mừng cháu thi đậu đại học."

Đến nổi việc Tống Sở có thể thi trượt đại học hay không, ông ấy cũng là hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.

“Được ạ, đến lúc đó sẽ đến đây rồi bày hai bàn.” Cho tới bây giờ Tống Sở cũng chưa từng hoài nghi mình sẽ không thi đậu đại học.

Mặc dù cô bận bịu với đủ thứ chuyện, nhưng vẫn là đều có thể đọc thuộc hết nhwungx bài thi cấp cao trung.

Trí nhớ của cô vô cùng tốt, mặc dù còn chưa tới mức nhìn một lần là đã có thể có nhìn qua là không quên được, nhưng nhìn hai lần ba lần là đã có thể làm được, đã gặp qua là không thể quên được.

Lại ngồi một lúc rồi Tống Sở dẫn anh tư Tống rời khỏi nơi này.

Bởi vì cô phải trở về tỉnh Nam, anh tư Tống cũng không thể sống một mình trong nhà họ Cố, vì vậy cho nên Tống Sở nói một tiếng với ông Triệu, sau khi cô đi thì anh tư Tống cũng dọn đến sân ở.

Đương nhiên là ông Triệu rất vui vẻ, bây giờ ông ấy chỉ thích sự náo nhiệt, cũng là rất thích tất cả anh chị em nhà họ Tống.

Anh hai Tống chính là người trong miệng thì chê, nhưng thật ra trong lòng thì cũng rất là vui vẻ, dù sao anh em bọn họ bên ngoài có thể thường xuyên gặp mặt và cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, thấy lẫn nhau cũng có thể còn có cảm giác an toàn.

Hai ngày kế tiếp, Tống Sở đi thăm hỏi hai người thầy và tụ họp với mấy người bọn Hoắc Dao một lần, sau đó ngồi lên xe lửa trở về tỉnh Nam.

Cố Việt vốn dĩ là không thể đi ra ngoài, nhưng vẫn là tìm được biện pháp xin nghỉ nửa ngày để đi ra tiễn cô.

Hai người hẹn nhau sau khi thi vào trường đại học xong thì sẽ gặp mặt, nhưng vẫn lưu luyến không dứt mà chia tay ở ga xe lửa.

Trở về tỉnh Nam, Tống Sở về lại cái sân nhỏ mà trước đó đã mướn trước.

Lúc này Tống Bình vẫn còn chưa tan làm, cô đi tắm trước rồi bắt đầu ngủ một giấc mới nghe thấy tiếng chị họ trở về.

Mở cửa thì chỉ thấy chị họ kéo Cố Cẩn đi vào cửa.

“Sở Sở đã trở về rồi đấy à!” Hai ngày trước Tống Bình đã nhận được điện thoại của Tống Sở, biết hôm nay cô sẽ trở về tới, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp.

Tống Sở cười nói: "Đúng vậy, em đã trở về rồi đây!"

“Chị đây là đón tiểu Cẩn đi học về à?” Cô hỏi.

Tống Bình gật đầu và nói: "Đúng vậy, cha thằng bé đang đi công tác rồi. Mấy ngày nay thằng vé đều ở chỗ này của chị đấy."

Lúc này, Cố Cẩn cũng chạy chậm đến trước mặt Tống Sở, ánh mắt sang trong suốt mà cười hô to: "Dì Sở Sở, con nhớ dì lắm đấy!"

Tống Sở ngồi xổm xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái, nói: "Dì cũng nhớ Tiểu Cẩn lắm."

Cố Cẩn ôm lấy cổ Tống Sở, xoa xoa lên vai cô một cái, hai người phụ nữ tốt nhất trên đời này đối xử với cậu bé tốt nhất, ngoại trừ dì Bình Bình, chính là dì Sở Sở, cho nên cậu bé rất phụ thuộc vào hai người.

Tống Sở kéo cậu bé vào bên trong, lấy ra món quà đã mua.

Bình Luận (0)
Comment