Cố Cẩn rất thích Tống Sở, cho nên cũng rất thích những món quà mà cô mua.
Tống Sở còn lấy một bộ máy bay điều khiển từ xa mà Cố Việt tự mình làm ra: “Đây là món đồ chơi mà chú của con đặc biệt làm riêng cho con đó.”
Sau đó dạy cho nó chơi như thế nào, mặc dù Cố Cẩn tương đối sớm trưởng thành, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ mấy tuổi, nhìn thấy loại đồ chơi mới lạ, không kịp đợi học một chút, sau đó lập tức cầm vào trong sân chơi.
Tống Bình biết Tống Sở muốn về đây, buổi sáng đã mua đồ ăn, làm món mà cô thích ăn.
Cơm nước xong, Cố Cẩn rất ngoan ngoãn nhanh nhẹn tự giác đi làm bài tập, Tống Sở và Tống Bình thì ngồi đó nói chuyện phiếm với nhau.
Tống Sở hỏi: “Chị Bình, chị đã nghĩ xong việc muốn thi vào chỗ nào chưa?”
Tống Bình không do dự, trả lời: “Chị chuẩn bị thi vào khoa luật của đại học tỉnh Nam.”
Tống Sở kinh ngạc một chút: “Chị muốn học pháp luật hả?”
Cô còn tưởng rằng chị họ sẽ chọn chuyên ngành dân sự hoặc là chuyên ngành phương diện quản lý.
Tống Bình cười nói: “Chị thấy mình và tiểu Cẩn, thì sinh ra một cảm giác muốn đi trợ giúp nhiều hơn, giống như là những người có ý nghĩ giống như chúng ta.”
“Ví dụ như những người phụ nữ bị bạo lực gia đình, hoặc là những đứa trẻ bị người nhà vứt bỏ, chị muốn làm một luật sư, trợ giúp cho những người cần được giúp đỡ.” Cô ấy hít sâu một hơi kiên định nói.
Mặc dù Cố Cẩn không phải là bị người nhà vứt bỏ, nhưng lại từng bị mẹ ruột vứt bỏ, để lại những vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn, làm cho cô ấy cảm thấy rất đau lòng.
Những đứa trẻ như vậy, cũng tồn tài không ít, còn có những người phụ nữ bị bạo lực hoặc là bị ức hiếp như cô ấy cũng không ít, cho nên cô ấy muốn có thể đi giúp đỡ hết sức mình.
Nếu như ban đầu không có sự ủng hộ của người nhà, cùng với sự trợ giúp của Sở Sở, mang cô ấy ra ngoài mở mang kiến thức ở thế gian rộng lớn, cô ấy cũng sẽ không có được như ngày hôm nay, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục làm trâu làm ngựa bị ức hiếp ở nhà Lý Đông.
Nhưng thật ra thì có rất nhiều người cũng không có được sự may mắn tốt như cô vậy, có thể gặp được người em gái như Tống Sở vậy, cùng với những người nhà ủng hộ cô ấy ly dị.
Tống Sở vẫn tương đối bất ngờ, có điều là nhìn thấy ánh mắt mềm mại lại kiên định của chị họ, cô cũng biết được đối phương đã quyết tâm đi làm việc này.
Có điều là việc này cũng vô cùng tốt: “Ý nghĩ của chị họ rất tốt, em ủng hộ chị.”
“Tương lai chúng ta có tiền, chúng ta còn có thể tự mình mở ra một trại trẻ mồ côi, nhận nuôi những đứa trẻ bị vứt bỏ đó.” Cô nói.
Tống Bình cũng biết em họ sẽ ủng hộ mình, vành mắt của cô ấy đỏ lên một chút, kéo tay của Tống Sở, nói ra những điều xuất phát từ tận đáy long: “Sở Sở, chị cảm ơn em.”
Không có Tống Sở thì sẽ không có cô ấy của ngày hôm nay.
Tống Sở cười cầm tay của cô ây rồi nói: “Chúng ta là người một nhà mà.”
“Chị chắc chắn phải thi vào đại học tỉnh Nam à? Dựa theo mức độ tiến bộ học tập của chị, muốn thi vào đại học chính trị và pháp luật ở thủ đô chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.” Cô hỏi.
Tống Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đó chị cũng cân nhắc qua việc này rồi, có điều là chị không bỏ tiểu Cần mà đi được, công việc của ba nó vô cùng bận rộn, tìm một người vú chăm sóc cho nó chị cũng không yên tâm.”
“Hơn nữ nếu như ở lại tỉnh Nam, chị muốn về nhà thăm cha mẹ của chị cũng dễ dàng hơn.”
Sau khi cô ấy ly dị, ngoại trừ việc lệ thuộc vào Tống Sở, thì người không bỏ được nhất chính là Cố Cẩn.
Đã không phải là cảm tình với đứa trẻ mà mình chăm sóc vậy, trải qua khoảng thời gian sống chung như thế, cô ấy đối xử với nó như là người thân của mình.
Tống Sở thấy vậy cũng đoán chừng có thể đoán ra được tâm tư của cô ấy nói: “Đại học tỉnh Nam cũng không tệ, bất kể chị lựa chọn như thế nào, thì em cũng sẽ ủng hộ chị.”
Những năm đó chị họ bởi vì đứa trẻ, bị người nhà họ Lý ức hiếp thậm chí còn bị Lý đông bạo hành, nơi mềm mại nhất ở trong lòng hẳn cũng mong đợi nhất chính là có một đứa trẻ.
Mà vừa khéo vừa mới ly hôn, vào thời điểm cần người bầu bạn nhất, thì Cố Cẩn xuất hiện, cho nên chị họ cũng dành tấm lòng mềm mại kia cho nó, an ủi tâm hồn lẫn nhau, cũng đã trở thành chỗ dựa của nhau.
Không bỏ đi được cũng là chuyện bình thường, chắc hẳn Cố Cẩn cũng không bỏ được chị họ.