Tống Sở đưa người nhà đến trạm xe lửa thủ đô, cả đám người với những hành lý lớn nhỏ.
Vừa mới bước ra thì họ đã thấy Cố Việt và Hoắc Khải đang đứng vẫy tay với họ ở cách đó không xa.
Họ vừa ra, thì Cố Việt đã chủ động đi tới xách hành lý trong tay của Đường Phụng và Tống Hữu Phúc: “Dì Đường, chú Tống, cả đường đi vất vả rồi.”
Hai vợ chồng Đường Phụng tỏ vẻ hớn hở: “Không vất vả, mọi người đi xe lửa giường nằm, nên trò chuyện một lúc, rồi ngủ một giấc là đã đến nơi rồi.”
Lúc trước bọn họ còn lo lắng rằng sau khi nhà họ Cố được khôi phục lại, Cố Việt - người con rể tương lai này sẽ thay đổi thái độ với bọn họ, nhưng không ngờ anh vẫn tỏ ra kính trọng họ như vậy, Út bảo thật đúng có mắt nhìn.
Từ đó tới giờ, hai người họ chưa từng đi ra khỏi nhà, chớ nói gì là tới thủ đô, vì vậy nên khi ở trên xe lửa, họ đã vô cùng hưng phấn và kích động, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi tí nào.
Dĩ nhiên, cái này cũng có liên quan tới việc trước khi đi Tống Sở đã tìm người mua vé giường nằm giúp, nếu ngồi ghế ngồi cứng thì chắc hẳn hiện tại hai người họ sẽ không được hớn hở như vậy.
Hoắc Khải muốn tới cầm lấy đồ mà chị dâu hai Tống, chị dâu ba Tống và Tam Tiểu đang xách trên tay, nhưng hai người họ lại ngại.
Hai người kia từ chối một cách khéo léo, nên Hoắc Khải chỉ có thể nhìn về phía Tống Sở rồi cười hỏi: “Cần tôi xách giúp cô không?”
“Không cần đâu, mấy cái này là chuyện nhỏ, chúng ta đi trên xe trước đi.” Đồ mà Tống Sở xách theo cũng là nhiều nhất và nặng nhất, nhưng đối với cô mà nói, nó tựa như chơi vậy.
Hoắc Khải gật đầu một cái, cũng không cố ép cô, và khi thấy anh cả Tống và anh ba Tống xách theo nhiều đồ, thì anh ấy đã giúp họ gánh một phần, thế là mọi người cùng nhau đi tới bãi đậu xe.
Dọc đường đi, không ít người liếc mắt nhìn cô, thậm chí còn dùng ánh mắt khiển trách để nhìn mấy người đàn ông như anh cả Tống.
Mấy người đàn ông các anh vậy mà lại để cho một cô gái như hoa như ngọc xách nhiều đồ như vậy, đúng có hơi quá đáng mà!
Anh cả Tống và anh ba Tống thì da mặt mỏng, nên khi bị những người khác nhìn như vậy thì họ cảm thấy rất lúng túng, ai bảo mấy người này không biết em gái họ khác bởi vẻ bên ngoài…
Cố Việt mượn một chiếc xe buýt nhỏ, tất cả người nhà họ Tống ngồi lên xe, ở phía đằng sau vẫn còn chỗ để có thể xếp hành lý.
Gia đình họ không mang theo nhiều hành lý lắm, chủ yếu là do Tống Sở cứ một mực dặn dò họ rằng chỉ mang theo những đồ quan trọng và quần áo để mặc, còn những thứ khác thì sẽ tới thủ đô để mua, nếu không sẽ rất mệt mỏi.
Vừa lên xe, Tống Sở đã cười và hỏi Cố Việt: “Chuyện nhà đã giải quyết chưa?”
Tháng trước cô có gọi điện thoại nhờ Cố Việt giúp cô mua một căn nhà tứ hợp, nếu như giá cả thích hợp thì cô sẽ bảo anh mua thêm mấy căn.
Ở thập niên này, nhà có giá rất thấp, có thể mua một căn nhà tứ hợp ở thủ đô với giá mấy nghìn đồng, cô dự định chỉ cần tìm được căn thích hợp thì cô sẽ lập tức mua, đến lúc đó cho cha mẹ và mỗi người anh một căn, còn lại thì sẽ được giữ lại để làm đầu tư.
Cô cảm thấy rất yên tâm về cách làm việc của Cố học thần nhà cô, thế nên cô chỉ nói anh một tiếng rồi không xen vào hay hỏi anh nữa.
Cố Việt cũng rất quan tâm đến chuyện của Tổng Tiểu Sở nhà anh: “Anh mua được năm căn có vị trí địa lý và điều kiện không tồi, chỉ đợi em tới đó sang tên nhà thôi.”
“Lúc trước em nói tốt nhất là nên ở gần một chút, nên anh đã mua tất cả ở chung một khu, bây giờ mình đi tới nhà anh trước, hay là đi tới xem nhà một chút?” Anh hỏi cô.
Tống Sở trả lời: “Chúng ta đi xem nhà trước đi, đợi sau khi cất hành lý xong, để cha mẹ em nghỉ ngơi một đêm, rồi ngày mai lại tới thăm nhà anh.”
Cả nhà của cô cũng đã tới thủ đô rồi, nếu giờ mà họ đến ở nhà của Cố Việt, thì có hơi quá.
Hơn nữ chắc chắn là cha mẹ cô và các anh cô cũng sẽ không chịu, vậy nên cô chỉ có thể nhờ Cố học thần mua nhà trước hộ cô.
Nếu thuê thì cũng phiền phức, bây giờ mua ngay là tốt nhất.
Biết đâu hiện tại một căn nhà tứ hợp với giá mấy nghìn đồng, sau này có hơn trăm triệu cũng không chắc có thể mua được.
Nghe Tống Sở nói vậy, quả nhiên Đường Phụng và Tống Hữu Phúc đều thở phào nhẹ nhõm.