Hiện tại nhà họ Cố cũng chẳng phải là phần tử xấu bị điều xuống thôn như trước đây nữa, hơn nữa ở lần trước, khi họ đối mặt với cụ ông Cố, họ đã cảm thấy khá áp lực rồi, bây giờ thì chắc chắn cái áp lực đó sẽ lớn hơn nhiều.
Vậy nên bọn họ cũng hy vọng là được ở bên ngoài, nhưng họ cũng không muốn kéo chân con gái lại nên cái gì họ cũng đều nghe theo sự sắp xếp của cô.
Cố Việt đoán được ý của cô, nên anh cũng không ép cô: “Được, anh đã cho người tới dọn dẹp sạch sẽ cái căn nhà có điều kiện tốt nhất và lớn nhất rồi, bây giờ chúng ta sẽ tới đó ngay.”
Giữa anh và Tổng Tiểu Sở là mối quan hệ yêu đương bình đẳng, nên anh cũng không mong người ngoài nói nhà họ Tống đang dựa thế nhà họ Cố bọn họ gì đó.
Đường Phụng cảm thấy tò mò nên hỏi: “Út bảo, con nhờ Tiểu Cố mua nhà giúp à?”
“Vâng, nếu mua nhà thì mọi người có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, trồng các loại hoa, trồng một ít cỏ, hoặc là trồng ít rau gì đó. Nếu như mà con thuê nhà ở, có chủ nhà ở đó thì không thể tùy ý làm.” Tống Sở gật đầu rồi giải thích với bà.
“Vậy mua một căn là đủ rồi, sao con lại mua nhiều căn như vậy chứ?” Đường Phụng lại hỏi cô.
Tống Sở mỉm cười rồi trả lời bà: “Con tặng cha mẹ và các anh, mỗi người một căn, bây giờ một căn chỉ tốn mấy nghìn đồng, sau này giá của nó chắc chắn sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sẽ rất có lợi.”
Đường Phụng mỉm cười, rồi mắng Tống Sở: “Con, cái đứa nhỏ này, mấy đứa ngốc kia muốn mua thì con cứ để cho chúng nó tự đi mua, cần gì phải lãng phí tiền vào mấy đứa nó chứ.”
“Sau này nếu căn nhà mà tăng giá trị, vậy con cứ mua thêm mấy căn, giữ lại để mai này tự lấy mà bán.” Con gái bà là ruột thịt trong lòng bà, còn con trai mới là món hàng lỗ vốn.
Còn về việc sau này giá mua nhà sẽ tăng lên gấp nhiều lần, cả Đường Phụng và những người khác cũng chẳng ai nghi ngờ gì về điều này.
Dù sao thì bây giờ họ cũng rất tin vào lời nói của Tống Sở, cũng không đồng ý phản bác lại cô.
Anh cả Tống và anh ba Tống ngốc nghếch: “...” Quà nhiên là bọn họ được bà nhặt về.
Nhưng hai người họ cũng không phải là người có tính thích lợi dụng: “Đúng vậy, em gái, em mua nhà tứ hợp thì em cứ tự mình giữ, đợi bọn anh tiết kiệm được tiền thì bọn anh sẽ tự mua một căn.”
Trong tay họ vẫn còn ít tiền, nhưng để mua nhà thì chắc chắn không đủ, hơn nữa họ mới tới thủ đô, nhất định sẽ phải chi tiêu khá nhiều, nên họ phải tích cóp tiền một khoảng thời gian mới được.
Tống Sở cười xua xua tay: “Bây giờ em có tiền, nên việc em tặng cho mỗi anh một căn là chuyện nhỏ, các anh cứ nhận lấy đi.”
Tiền đối với cô chỉ là một con số, muốn kiếm tiền rất đơn giản, hơn nữa cô rất thích người nhà họ Tống nên không có việc ăn không thua thiệt.
“Sau này có tiền gửi ngân hàng, các anh có thể tự mình mua thêm mấy căn để làm đầu tư, dù sao đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không lỗ vốn, mai này nhất định các anh sẽ kiếm được gấp đôi.” Cô nhắc nhở các anh.
Sau đó Tống Sở nũng nịu nói với bà: “Mẹ, mẹ để cho con biếu tặng cha mẹ đi, rồi cho con tặng mấy anh một món quà nữa.”
Xa thơm gần thối, nếu người một nhà mà ở chen chúc trong một căn nhà như trước đây, thì nói không chừng sẽ có ồn ào.
Vây nên từ lúc bắt đầu là cô đã nghĩ xong rồi, đến lúc đó thì mỗi người sống một căn, cuối tuần hoặc khi mọi người có thời gian rảnh thì sẽ cùng nhau về chỗ cha mẹ để ăn cơm chung.
Đường Phụng lộ ra dáng vẻ không còn cách nào khác với Tống Sở: “Vẫn là Út bảo của mẹ hiếu thuận nhất, con muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ, không thể nào sai được.
Sau đó ba quay đầu sang nhìn anh cả Tống và anh ba Tống rồi cảnh cáo họ: “Em gái các con tốt như vậy, nhưng mấy đứa phải nhớ kỹ, sau này mấy đứa cũng phải đối xử tốt với con bé, nếu không bà đây sẽ chặt đứt chân mấy đứa.”
Anh cả Tống và anh ba Tống đều đồng loạt gật đầu: “Cái này dĩ nhiên rồi mẹ, ai dám đối xử không tốt với em gái, chúng con sẽ xử người đó ngay.”
Em gái đối xử với bọn họ tốt như vậy, bọn họ đều khắc ghi trong lòng, họ cũng biết rõ, nếu như không có em gái, thì sẽ không có bọn họ của hôm nay và sau này.
Còn về phần mẹ thiên vị, bọn họ cũng đã quen rồi…