"Đợi đổi xong đồ, còn có thêm những phần thưởng khác. Đến lúc đó căn cứ vào thành tích công việc được ghi chép để phát."
Những lời này của cô vừa nói xong, người đứng trong sân và ngoài sân đều ngẩn ngơ.
Một tháng thế mà khen thưởng hai cân dầu, sau này nếu như đổi đồ còn có thể khen thưởng bằng những thứ đồ khác, đãi ngộ này cũng quá tốt rồi đúng chứ?
Phần thưởng hai cân dầu căn bản là ăn không hết, nếu như mang đi bán còn lời hơn cả cho thôi việc, đã thế lại còn không cần cực khổ như vậy.
Hơn nữa họ nghe nói Tống Sở dẫn theo chín người kia lên núi hái quả, đôi khi còn có thể săn được thịt rừng sau đó liền chiêm nghiệm, ba người phụ nữ hôm trước mỗi người còn được chia cho nửa con gà rừng.
Ban đầu vốn đã có người hâm mộ, hiện tại nghe được chế độ khen thưởng này thật là nhịn không được mà đỏ mắt.
Người hối hận càng là một đám lớn, lúc đầu sao lại phải do dự xem thế nào làm gì chứ? Nếu như dứt khoát ghi danh vậy thì hôm nay trong nhà không phải đã có thể nhiều hơn được một phần hai cân dầu này rồi sao.
Dù là dành thời gian qua nhà xưởng ép dầu giúp đỡ thì cũng có được một câu dầu!
Phần dầu khen thưởng nhà mình ăn không hết, họ cũng có thể mang đi biếu người khác hoặc là lén mang đến chợ đen trong thành đổi ít đồ, tốt biết bao.
Bọn họ hối hận việc này quá!
Trái lại với những người này là, người nhà của chín người kia và ba người phụ nữ giống như là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Mười hai người ấy cũng ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới bọn họ có thể được phân nhiều dầu thưởng như vậy, ai người nấy mặt mày hớn hở.
Đặc biệt là hai anh đường và ba người anh họ, sở dĩ lúc đầu ghi danh đi cùng lên núi hoàn toàn là cha bọn họ kêu âm thầm trông nom ủng hộ em họ.
Lúc ấy bọn họ cũng không để ở trong lòng, chỉ coi như là chơi đùa cùng cô, ai có thể nghĩ việc này đúng thật sự làm xong rồi, đãi ngộ mà cô nói còn quá tốt.
Không khỏi thấy may mắn quyết định anh minh sáng suốt của cha nhà mình.
"Tống Sở, nhà xưởng ép dầu của tụi cô có còn cần người không?" Một cụ bà đỏ mắt nhịn không được lên tiếng hỏi.
Nhà bà có ba thằng con trai cần mẫn, chỉ cần chọn đại ra một đứa thì một tháng cũng có thể nhiều ra được hai cân dầu.
Không ít những nhà khác cũng có suy nghĩ tương tự, đồng loạt nhìn Tống Sở, "Đúng vậy, còn cần người không?"
Sở dĩ Tống Sở khen thưởng như vậy, một là thật sự chuẩn bị đem phúc lợi bên nhà xưởng bã dầu làm tốt hơn một chút, hai cũng là vì muốn thu hút người trong thôn.
Cô cười nói: "Lên rừng và người giúp đỡ đã đủ rồi, sau này nếu như còn cần người gia nhập tôi sẽ tiếp tục tìm người ở cả thôn."
Nghe lời này mọi người thất vọng, tiếp tục hối hận lúc đầu không nên do dự.
Tống Sở tiếp tục chuyển hướng nói: "Dầu trong thôn của tháng này đã nhận xong rồi, sau khi tôi lên núi quan sát thấy quả sở cũng lần lượt chín muồi, còn có thể hái được hơn hai tháng, cho nên dầu ép được thêm tôi định cho người qua các thôn đổi về ít đậu nành cùng với lương thực."
"Nhiệm vụ này thì không giao cho người trẻ tuổi nữa, nhường lại cho những người lớn tuổi vẫn còn có thể làm việc được đi, mỗi ngày gánh vài thùng dầu đến thôn khác đổi, cũng không tính là quá mệt, phần thưởng giống vậy cũng là dầu và đồ."
Hiện giờ trong thộn có không ít người già một ngày chỉ được vài công điểm, cũng không phân được bao nhiêu lương thực mà những người già này lại có sức ảnh hưởng không nhỏ ở trong thôn.
Tống Sở thứ nhất là thật muốn tìm cho bọn họ một công việc để họ phát huy hết những nhiệt huyết còn lại, thứ hai cũng là muốn lôi kéo những người này để sau này họ đứng về phía mình để cô có thêm tiếng nói và quyền quyết định.
Những người già trong thôn vừa nghe vậy thì đều tươi cười, có người thắc mắc hỏi: "Tiểu Tống, cô muốn đổi đậu nành và lương thực để làm gì?"
"Lương thực sau này dùng để phát phúc lợi, đậu nành thì tôi chuẩn bị dùng để ép dầu và làm đậu hũ."
"Bã dầu đậu nành và bã đậu sau này có thể dùng để chăn nuôi lợn gà vịt, đậu hũ có thể để người thôn mình dùng công điểm hoặc đồ đổi, còn có thể tiếp tục mang đến thôn khác đổi đồ, cũng có thể đi tìm nhà máy trong huyện thành đổi, một công ba việc đây."