Bây giờ còn chưa thể mua bán, vậy trước tiên lấy vật đổi vật, cho mọi người thấy được càng nhiều lợi ích càng tốt.
Nó cũng có thể mở đường cho việc bắt đầu trang trại nuôi heo, chờ đến khi trang trại nuôi heo được lập thành tập thể kinh doanh thuộc sở hữu nhà nước thì có thể mang đi bán lấy tiền.
Người dân trong thôn nghe Tống Sở nói xong đều cảm thấy có thể thực hiện được.
Nhà máy trên huyện thì họ không xác định liệu có thể đổi được đồ vật gì đó hay không, họ chỉ cần mang dầu tới những thôn khác, chắc chắn sẽ có người dùng đậu nành và lương thực để đổi.
Một đám người già trong thôn nhìn về phía Tống Sở, trên mặt họ đều là vẻ yêu mến, khó có được một lần đứa bé gái nhà họ Tống lại có thể lo nghĩ cho họ.
Mang dầu tới thôn khác đổi đồ vật, chẳng những không phải làm việc mệt mỏi mà còn có thể được phân phát dầu và thức ăn, thật tốt biết bao!
Có một người già không thể chờ nổi nữa, nhanh chóng nói: "Cái này tôi đồng ý, vậy phải cần bao nhiêu người? Có cần tìm đại đội trưởng để đăng ký không?"
Tống Sở cười nói: "Ai muốn đăng ký đều có thể tới chỗ đại đội trưởng để đăng ký, sức khỏe đạt tiêu chuẩn đều có thể làm việc.”
"Mỗi tháng xem mọi người đổi được bao nhiêu, rồi căn cứ vào đó sẽ quyết định mỗi người được phân chia bao nhiêu đồ vật."
Không thể bị bệnh, nếu không trên đường xảy ra chuyện thì ai phụ trách đây?
Cũng không thể chia đều, nếu không sẽ không tạo được sự tích cực, cũng không công bằng nữa.
"Cái này được đấy, tôi sẽ tìm đại đội trưởng đăng ký." Người già này vui sướng cười rộ lên.
Bây giờ ông ta già rồi nên làm việc cũng chậm, một ngày cố gắng lắm mới được 5 công điểm, con dâu trong nhà còn có chút ghét bỏ.
Nếu ông ta làm việc này, được phân phát lương thực và dầu, để xem con dâu còn dám dùng sắc mặt đó nhìn ông nữa hay không.
Tống Sở cười nói: "Được, mọi người tới phòng làm việc của thôn để đăng ký đi, sau đó để cán bộ thôn chọn lựa người."
Có lần phân chia dầu này, mọi người trong thôn cũng không còn nghi ngờ cô nữa.
Những người già có ý định làm việc đều không muốn để vuột mất cơ hội này, một đám người chuẩn bị đi đăng ký với sắc mặt hồng hào vui vẻ, cơ thể tràn đầy sự hăng hái.
Nghe được điều tốt như vậy, những người thanh niên trẻ tuổi hỏi: "Chỉ cần người già thôi sao? Trẻ tuổi không được ư?"
Tống Sở trả lời: "Tạm thời không được, chờ sau này xưởng ép dầu mở rộng mới có thể tiếp tục nhận người."
"Đương nhiên, tuy không thể đến đây làm việc nhưng mọi người cũng đừng thất vọng, cơ hội trong tương lai còn rất nhiều, chỉ cần mọi người nắm chắc là được." Cô lại tung ra một "miếng bánh thơm ngon" khác.
"Vậy còn được, về sau nếu còn nhận người thì cô nhớ nói cho chúng tôi biết đấy nhé!"
"Đúng vậy, lần sau chúng tôi cũng muốn đăng ký." Những người trong thôn hối hận vì trước đó đã không tham gia đều hô to.
"Không thành vấn đề. Hôm nay tới đây thôi." Tống Sở khoát tay.
Lúc này tất cả mọi người trong thôn mới vui tươi hớn hở rời đi. Không ít người già tới phòng làm việc của thôn để đăng ký, nhiều người còn mang theo dầu tới góp vui.
Sau khi trải qua ngày hôm nay, ấn tượng của người trong thôn đối với Tống Sở đã có cải thiện.
Người trong thôn đi rồi, chín người còn lại kia ở xưởng ép dầu tiếp tục ép dầu.
Nghĩ tới ánh mắt hâm mộ và ghen tị vừa rồi của những người trong thôn, họ lại càng nhiệt tình với công việc hơn.
Ba cô gái kia cũng ở lại để phơi quả chè, tâm trạng trước đó cũng hoàn toàn biến mất, tất cả đều hết mình với công việc.
Thật may mắn vì trước đó họ đã làm ra quyết định này, trong lòng lại càng thêm kiên định về sau phải đi theo Tống Sở.
Dặn dò mấy người xong xuôi thì Tống Sở và người nhà trở về nhà trước.
Đường Phụng dùng vẻ mặt vui mừng lôi kéo cô: "Út bảo, hôm nay con quả thật đã khiến cho nhà chúng ta phải tự hào và hãnh diện."
Nhìn những người trước đó nghi ngờ con gái bảo bối của bà, bây giờ một đám người đều hối hận thì bà hả giận biết bao nhiêu.
Nghe những lời khen ngợi con gái nhà mình, bà lại càng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Tống Sở cười nói: "Vẫn là do mẹ dạy dỗ con tốt."
"Chủ yếu là Út bảo nhà chúng ta có bản lĩnh. Tối nay sẽ để anh hai của con hầm gà để bồi bổ cho con." Nụ cười của Đường Phụng càng tươi rói.
Con gà rừng ngày hôm qua con gái bắt từ trên xuống núi vẫn chưa được làm, vốn dĩ định để thằng tư bán lấy tiền, nhưng bây giờ bà lại thấy con gái mình vất vả quá, phải lấy ra để bồi bổ.