Một cô gái khác đang soi gương lau mặt, nhan sắc bình thường mặc một chiếc váy nghiêng đầu nhìn Tống Sở, trong mắt rất nhanh hiện lên một loại cảm giác không thích, cô ta ghét nhất là người đẹp hơn mình.
Tống Sở này không chỉ đẹp, nhìn cô còn trẻ hơn cô ta, còn là trạng nguyên của kì thi, điều này càng khiến cô ta khó chịu.
Chẳng qua chỉ là một tên nhà quê từ tỉnh ngoài tới thôi, cô ta chẳng thèm cho sắc mặt tốt.
Cô ta có chút lãnh đạm nói: "Tôi là Ngưu Nhã Trân, người địa phương ở đây."
Nói xong bèn quay sang chiếc gương tiếp tục rửa mặt.
Tống Sở đương nhiên là cảm nhận được rằng người này không thích mình, đại khái có thể là cô ta ghét cô tới từ tỉnh Nam.
Từ trước tới nay cô không hề thích đi nịnh hót kẻ khác, cho nên cũng chẳng thèm nói nhiều với Ngưu Nhã Trân.
Đi tới ngồi xuống bên cạnh ba người Lý Tú Chi, cùng các cô ấy hàn huyên.
Tào Tuệ tương đối nhiệt tình, Tống Sở ngồi xuống thì bèn lôi kéo cô nói chuyện về một vài vấn đề học thuật.
Ban ngày Tống Sở đã nghe Lý Tú Chi nói, có một cô bạn cùng phòng hai ngày nay đều ngâm mình ở trong thư viện, không cần đoán cũng biết nhất định là Tào Tuệ, vừa nhìn là biết đây là học bá đem tất cả nhiệt tình dung nhập vào việc học.
Cô đã xem qua danh sách một trăm người đứng đầu kì thi đại học toàn quốc rồi, bởi vì có trí nhớ tốt, cho nên vấn có ấn tượng, người đứng thứ mười ba tên là Tào Tuệ.
Cô cũng rất thích giao tiếp với người có tính học thuật này, lúc ở chung cũng khá nhẹ nhõm.
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi gần đây đã dành để xem qua không ít tài liệu sách vở liên quan tới phương diện thực vật, trước đây ở căn cứ cũng từng quản lý việc trồng trọt, cho nên cô rất quen thuộc với phương diện này.
Chỉ một lát thôi đã hoàn toàn hấp dẫn Tào Tuệ, cô ấy hỏi cô không ít vấn đề.
Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương không nghĩ tới hai nền tảng của hai người bạn cùng phòng này lại tốt như thế, cũng cẩn thận nghe, thậm chí thỉnh thoảng còn lấy bút ra ghi chép lại.
Các cô rất khao khát với tri thức, thật vất vả mới thi lên đại học, khắc phục biết bao khó khăn để được học, đương nhiên là phải học cho tốt rồi, tương lai ra ngoài cũng kiếm được công việc tốt.
Điền Mộng La thu dọn quần áo xong, nhìn bốn người và Ngưu Nhã Trân, suy nghĩ một lát thì bèn đi tới chỗ Ngưu Nhã Trân còn đang soi gương để hàn huyên.
Mặc dù cô ta cũng là người thủ đô, nhưng trong nhà lại có nhiều anh chị em, điều kiện gia đình cũng bình thường.
Vốn dĩ là báo danh ở một trường học khác, nhưng điểm số lại không đủ, bị trúng tuyển nguyện vọng hai, chuyên ngành cũng bị điều từ tới chuyên ngành sinh vật này.
Trước khi tới đây cô ta cũng tìm hiểu qua chuyên ngành này, là ngành mới mở năm nay, điểm số trúng tuyển cũng thấp hơn so với các chuyên ngành còn lại, người đăng kí cũng ít.
Cho nên chắc là có không ít người bị chuyển ngành tới đây giống cô ta và Lý Tú Chi.
Cô ta không thể nghĩ thông, Tống Sở là trạng nguyên của kì thi, Hoa Đại, Kinh Đại đều dễ dàng vào học, nhưng tại sao lại báo danh ở Nông Đại chứ?
Chẳng qua hai người không thân, cô ta cũng không mở miệng hỏi.
Hơn nữa cô ta nỗ lực thi lên đại học, hoàn toàn là muốn thoát khỏi tình cảnh ở nhà, bản thân lại không coi trọng chuyên ngành này, thầm nghĩ học đại học xong, sau đó tìm được công việc tốt một chút là được, không có hứng thú thảo luận về vấn đề học thuật với mấy người kia.
Tuy rằng tình cảnh nhà cô ta không được tốt lắm, nhưng lại biết không ít kiến thức về quần áo và mỹ phẩm, bộ quần áo Ngưu Nhã Lệ đang mặc vừa nhìn là biết điều kiện trong nhà rất tốt.
Cũng đến từ thủ đô, đương nhiên là cô ta muốn kết giao với người bạn như vậy.
Ngưu Nhã Lệ nhìn quần áo Điền Mộng La mặc cũng bình thường, trong lòng cũng điều không cảm thấy thuận mắt, chẳng qua lại tốt hơn với mấy người nghèo kiết xác tới từ tỉnh khác kia.