Vốn dĩ điểm của Ngưu Nhã Lệ không đủ để vào được Nông Đại, nhưng mà bởi vì năm nay mới mở chuyên ngành này, đúng lúc giảm thấp điểm trúng tuyển, trong nhà còn nhờ quan hệ để giúp cô ta vào học.
Khát vọng học tập của cô ta không sâu, chỉ chờ tốt nghiệp là vào Cục nông nghiệp làm việc, đây là chuyện trong nhà đã sớm sắp xếp xong hết rồi.
Đây cũng là chuyện khiến cô ta kiêu ngạo và đắc ý, cảm thấy những người khác trong kí túc xá căn bàn không thể so sánh với cô ta.
Nghe Điền Mộng La rất hiểu rõ về các loại thực phẩm dưỡng da, cô ta cũng bèn nói chuyện với đối phương, còn nói tới không ít đồ đạc trong cửa hàng bách hóa, trái ngược hoàn toàn với cuộc nói chuyện của mấy người kia.
Hơn tám giờ, Ngưu Nhã Lệ thay áo ngủ nằm dài trên giường.
Cô ta buồn bực quét mắt một vòng nhìn mấy người còn đang nói chuyện, trong giọng nói mang theo vài phần vênh váo tự đắc: "Mọi người có thể đừng nói chuyện nữa có được không, ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi đấy?"
Mấy người đang nói chuyện trong nháy mắt liền ngừng lại, mặt của Tào Tuệ đỏ lên.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi nói chuyện vui quá nên mới kéo bọn họ lại nói chung, chúng tôi không nói nữa đâu." Vốn dĩ lúc nãy Tống Sở muốn kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng cô không nhịn nổi mà hỏi một vài vấn đề cho nên mới trì hoãn.
Thực ra các cô cũng sợ ảnh hưởng tới hai người kia, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ, nhưng vẫn còn sớm, phải mười giờ kí túc xá mới tắt đèn.
Tuy rằng cảm thấy cô bạn cùng phòng Ngưu Nhã Lệ này rất khó ở chung, nhưng mà người ta nói mình muốn nghỉ ngơi, các cô đúng là không nên ảnh hưởng tới người khác.
Câu xin lỗi của cô nhận được một câu hừ lạnh từ Ngưu Nhã Lệ, "Biết sai rồi là được rồi, sau này chú ý một chút."
Cô ta không nhìn quen đám người nghèo kiết xác này, ngày đêm đều làm ra dáng vẻ yêu học tập, học rồi thì có tác dụng gì chứ?
Sau này ra ngoài không có quan hệ, căn bản không thể ở lại thủ đô, quay về làm việc ở khu vực nhỏ, chút tiền đồ cũng không có.
Cũng bởi vậy cô ta căn bản không muốn giữ gìn quan hệ tốt với bạn cùng phòng, cô ta không vừa mắt đám người này, cũng không muốn làm bạn với họ, thậm chí sợ sau này mấy người họ quấn lấy cô ta xin giúp đỡ.
Đặc biệt là mấy người nghèo kiết xác kia lại còn vây quanh Tống Sở, điều này càng khiến cô ta mất hứng.
Chẳng phải là nên tới vây quanh người thủ đô lại có điều kiện tốt như cô ta sao? Hừ, đồ nhà quê không có mắt.
Mặt Tào Tuệ càng đỏ hơn, hoàn toàn lúng túng, người này nói thật khó nghe, vừa rồi các cô trò chuyện cũng chẳng trêu chọc cô ta, cái gì gọi là biết sai là tốt rồi?
Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương cũng hết sức khó xử, trước đây lúc Tống Sở chưa tới, các cô cùng nhau nói chuyện phiếm, còn bị Ngưu Nhã Lệ giễu cợt vài câu, ám chỉ các cô là đồ quê mùa, rất khinh người.
Chỉ là hai người cũng không muốn vừa tới đã phát sinh mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cho nên bèn nhẫn nhịn.
Tống Sở đứng lên, liếc mắt nhìn Ngưu Nhã Lệ đang nằm nghịch móng tay, "Ý của cô chính là, sau này nếu ai nghỉ ngơi, những người khác không được nói chuyện gây ảnh hưởng đúng không?"
Chuyện này cô không phản đối, dù sao cũng là ở một phòng, cũng phải tôn trọng thói quen sinh hoạt của người khác.
Nhưng vừa rồi rõ ràng là Ngưu Nhã Lệ cố ý kiếm chuyện, tương lai nếu như người này muốn nói chuyện với ai, tuyệt đối sẽ không quan tâm tới những người khác trong phòng có nghỉ ngơi hai không.
Đã như vậy, chi bằng nói rõ ngay từ đầu, mọi người đều không thể vi phạm.
Ngưu Nhã Lệ giương ánh mắt kiêu căng nhìn Tống Sở, "Không sai, hơn nữa sau này nếu các người muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói, nói trong phòng tôi cảm thấy rất phiền."
Nói toàn những chuyện cô ta không hiểu, cũng chẳng nói tới những chuyện thú vị như quần áo và dạo siêu thị.
Ở nhà cô ta rất được nuông chiều, còn có cảm giác ưu việt vì thân phận của mình, vì vậy cũng muốn để người trong kí túc xá phải nhường cô ta.
Đám người Tào Tuệ: "..." Ngưu Nhã Lệ cũng ngang ngược quá? Vì sao bọn họ không thể nói chuyện trong phòng chứ?
Nhưng tính tình của mấy người bọn họ cũng không mạnh mẽ, cũng bởi vì kiêng kị thân phận là người thủ đô của Ngưu Nhã Lệ, cho nên chỉ có thể nhịn cơn giận thêm lần nữa.