Nghiêm Phi dựa vào bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
"Trước đây cậu bảo tôi tra ra người nói Tống Sở vừa quê mùa vừa xấu xí lại còn không có học thức, là ai tạo ra tin nhảm này, tôi tra ra được đó đúng là người mẹ kế đó của tôi chủ đạo nên."
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Cố Việt có chút đồng tình, khá có ẩn ý mà nói: "Cậu đoán xem, tôi đã đi đào sâu, còn tra ra được có chữ viết tay của ai khác không?"
Cố Việt có chỉ số thông minh và chỉ số thông minh về cảm xúc cũng rất cao, anh chỉ nhìn dáng vẻ kia của anh ta một cái là đã đoán được, nói: “Là người mẹ trên danh nghĩa đó của tôi.”
“Xem ra người hiểu rõ bà ấy nhất vẫn là cậu à!” Nghiêm Phi cảm thấy người an hem của anh ta còn bi thảm hơn anh ta.
Anh ta suýt chút nữa bị cố ý sinh ra rồi bỏ rơi, dù sao thì đó cũng là mẹ kế, cũng có thể hiểu được.
Nhưng Cố Việt đây chính là mẹ ruột, thế mà cũng hãm hại con trai của mình như vậy.
Như vậy thì mục đích tung tin tức thế này, anh cũng có thể đoán được, chính là vì coi thường Tống Sở, sau đó là muốn chia rẽ hai người.
Cố Việt cười khẩy một tiếng: "Tôi cũng không hiểu rõ bà ấy như vậy, nhưng mà mấy ngày trước bày ấy muốn cho tôi đi coi mắt, chê bai Tống Tiểu Sở một phen."
“Nếu như cậu không nói, thì tôi vẫn thực sự không ngờ tới rằng tin vịt kia lại còn có một phần công lao của bà ấy ở trong đó.” Anh nheo mắt, nói.
Nghiêm Phi nhìn bộ dạng kia của anh một cái, là cũng biết người này tức giận rồi: “Đừng nói là cậu, lúc cuối tôi tra được cũng suýt chút nữa tường là nhìn nhầm rồi."
"Về phía mẹ kế của tôi, tôi đã cho người đánh gãy chân con trai bảo bối của bà ấy rồi, còn truyền ra một ít sở thích đặc biệt của người em trai kia của tôi rồi. Trong thời gian ngắn bà ấy cũng không có thời gian và sức lực để mà chú ý tới Tống Sở nữa đâu."
Tống Sở là phiên bản đảo nghịch của Cố Việt, nhưng anh ta cũng không thể nhìn người khác chê bai ức hiếp Tống Sở được.
Mặc dù anh ta đã đặt phần tình cảm kia ở nơi sâu nhất tận đáy long, sẽ không làm bất kỳ chuyện gì vượt quá giới hạn, nhưng tưởng tượng tấm long muốn che chở của Tống Sở là cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, nên anh ta coi như là báo ân cứu mạng vậy.
Cố Việt nhíu mày, nói: "Tôi nghi ngờ rằng cậu đang mượn chuyện này để thuận tay tiến hành trả thù người em trai kia của cậu."
Người em trai kia của Nghiêm Phi đoán chừng là thông minh hơn Nghiêm Vũ rất nhiều, sau lưng thường xuyên tìm tra Nghiêm Phi như người mẹ kia của anh vậy.
Chẳng qua là Nghiêm Phi tốt hơn một bậc, hết thảy đều hóa giải, tránh né quá khứ.
Nhưng né tránh quá khứ cũng không có nghĩa là Nghiêm Phi vẫn còn có tính khí tốt sẽ dễ dàng mà tha thứ, không trả đũa thì không phải là tính cách của anh ta nữa.
Nghiêm Phi bật cười, nói: "Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được."
“Vậy còn người mẹ đó của cậu, cậu định làm gì đây?” Anh ta hỏi.
Ngón tay của Cố Việt nhẹ nhàng gõ vào trên tay lái, con mắt thâm thúy như hòa làm một thể với màn đêm tối này.
"Đương nhiên, là sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy được. Bà ấy ra tay với người yêu của tôi, vậy thì trước hết tôi sẽ bắt đầu với người mà bà ấy coi trọng."
“Cậu định làm gì?” Nghiêm Phi tò mò hỏi.
Cố Việt tiến sát đến, thập giọng nói với anh ta mấy câu.
Sau khi Nghiêm Phi nghe xong thì giơ ngón tay cái lên với anh, nói: "Vẫn là cậu biết giở trò."
"Mẹ cậu coi trọng gia đình bố mẹ như vậy. Cậu bắt đầu ra tay với đời thứ ba được coi trọng nhất của nhà họ Qúy trước, thì lại là quá chính xác."
Nếu không lo thu dọn, không chừng mẹ Cố Việt còn muốn làm ra chuyện quá đáng hơn với Tống Sở nữa.
“Cậu có muốn tôi giúp cậu một tay không?” Anh ta lại hỏi.
Nhưng mà nói thế nào đi nữa thì người phụ nữ đó cũng là mẹ của Cố Việt, nhà họ Qúy còn là nhà ngoại của anh, nếu như bị đối phương phát hiện ra, anh ta sợ rằng bạn tốt của anh ta sẽ bị chỉ trích hoặc là sẽ có gánh nặng tâm lý.
Cố Việt lắc đầu với vẻ không có vấn đề gì một cái, nói "Không cần đây, chuyện này tôi sẽ tự làm."
Ban đầu khi hai nhà kết thông gia, nhà họ Qúy cũng đã lợi dụng nhà họ Cố không ít, dùng không ít tài nguyên.
Nhưng đến năm khi mà nhà họ Cố lâm vào cảnh khó khăn, nhà họ Qúy đã phủi sách quan hệ đi trước tiên, thậm chí càng ngay cả hai người cháu ngoại là anh và anh cả cũng không thèm nhận.
Nói chuyên thâm tình với dòng họ như vậy thì có ích lợi gì chứ.
Anh chỉ chính là muốn để cho đối phương biết, ai dám chủ ý động đến Tống Tiểu Sở cũng không được, còn đã làm thì phải chuẩn bị cho tốt với việc bị anh trả thủ đi.