“Được rồi, nếu muốn tôi làm gì thì cứ việc nói.” Nghiêm Phi nhìn dáng vẻ kia của Cố Việt cũng đoán được tâm tư của bạn tốt.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, nếu đổi thành anh ta, thì chắc chắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.
“Chuyện này có để cho Tống Sở biết không?” Anh ta hỏi.
Cố Việt khởi động xe, nói: "Tôi sẽ không giấu cô ấy."
Ý chính là anh sẽ tự đích thân đi báo cho cô.
Nghiêm Phi gật đầu một cái, nói: "Để cho cô ấy biết cũng tốt."
Sau khi Cố Việt tiễn Nghiêm Phi về xong, sáu đó về nhà đến thư phòng giọi điện thoại, lúc này mới trở về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đại học nông nghiệp thủ đô.
Từ cươi thời, Tống Sở đã bắt đầu nuôi dưỡng thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, vì vậy hơn sáu giờ đã thức dậy chạy bộ, đánh quyền.
Trở về ký túc xá vào lúc hơn bảy giờ, lại cùng ba người Lý Tú Chi đi đến nhà ăn để ăn sáng, sau đó lại đến tham dự buổi lễ khai giảng.
Còn về phần hai người còn lại, lúc ra cửa các cô ấy vẫn còn đang ngủ, cho nên các cô không gọi.
Khi đến hội trường lớn, Tống Sở cũng không có cùng mấy người bọn Lý Tú Chi ngồi chung mà lên tiếng chào hỏi rồi đi vào hậu trường ngay.
Mở đầu, là đám người hiệu trưởng nói chuyện, xong rồi người chủ trì nói mời đại diện học sinh mới lên sân khấu phát biểu.
Đám người Lý Tú Chi chỉ nhìn thấy, Tống Sơ tự nhiên hào phóng lại còn tự tin phấn chấn bước lên bục, cầm lấy micro của người chủ trì, bắt đầu nói ra bản thảo đã viết xong.
Lúc dùng bữa sáng, bọn họ đã nghe thấy Tống Sở nói là sẽ thay mặt học sinh mới phát biểu, nhưng không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
Nói đơn giản mà lại không mất trọng tâm, còn mang theo một ít tính hài hước, khiến cho mọi người dần dần không tự chủ được mà bị khích lệ, mong muốn học tập kiến thức trong trường cho giỏi, sau này ra trường phục vụ Tổ quốc cho thật tốt, cảm xúc rất mạnh mẽ.
Mấu chốt là không có cảm giác trống rỗng, nhưng lại nói đến sâu trong tâm khảm của mọi người.
Tống Sở nói chừng mười phút đồng hồ thì kết thúc bài diễn thuyết, cút chào một cái rồi bước xuống bục, ngồi ở bên cạnh hiệu trưởng.
Tiếp đến, lại là người đang đảm nhiệm chức vị chủ tịch hội học sinh, cũng là học trưởng của đại học công nông binh đọc bài phát biểu.
Anh ta cũng nói toàn là những lời có chút khích lệ, nhưng không biết tại sao nghe lại khiến cho mọi người cảm thấy tương đối nhàm chán và trống rỗng.
Thật sự là không thể so sánh với Tống Sở, quả là một đôi đũa lệch.
Bây giờ trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, Tống Sở thật không hổ là trạng nguyên của cả nước, quả nhiên là lợi hại.
Sau đó sự chú ý lại không tự chủ được mà lại đặt ở trên người cô, phát hiện cô đang ngồi ở bên cạnh lãnh đạo trường, chẳng những không mất bình tĩnh mà thỉnh thoảng còn có thể nói mấy câu với mấy người bọn họ nữa.
Không giống như là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới một chút nào, mà ngược lại là giống như tương đối ngang hang, chuyện này khiến cho mọi người rất kinh ngạc.
Mặc dù cô là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng có phải lãnh đạo nhà trường đã quá coi trọng cô không?
Nhưng mà dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì ngay khi buổi lễ khai giảng vừa kết thúc, Tống Sở cũng đã trở thành người nổi tiếng trong số tân sinh viên của đại học nông nghiệp.
"Tôi không ngờ rằng trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ lại đi chọn đại học nông nghiệp của chúng ta, lại còn muốn phát huy nghiên cứu thực vật sinh vật nông nghiệp, làm ra được kỹ thuật dẫn đầu toàn cầu, nghe thấy rất xúc động."
"Đúng vậy, mặc dù tỷ lệ làm được có thể rất nhỏ, nhưng có mục tiêu và ước mơ là cũng rất tốt rồi."
"Cũng khó trách sao lãnh đạo trường lại coi trọng như vậy cô ấy không chỉ chẳng những không chỉ là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học mà còn có năng lực khá tốt. Nghe cô ấy phát biểu thực sự rất có cảm xúc mạnh mẽ và thoải mái."
"Dáng dấp còn rất đẹp, khí chất của cô ấy cũng là tốt nhất trong số những người đồng chí nữ mà tôi từng thấy. Cô ấy có thể trở thành hoa khôi mới của trường chúng ta."
"Đó là điều chắc chắn rồi. Về cơ bản tôi đều đã thấy tất cả các học sinh mới năm nay. Không có người nào có dáng dấp đẹp hơn Tống Sở, chắc chắn là khoa khôi của trường học chúng ta rồi không chạy thoát đi đâu được.”
"Trước đây lúc chúng ta đi giao lưu, thường xuyên bị các bạn học ở các trường khác nói rằng hoa khôi của trường chúng ta là xấu nhất. Bây giờ đã có Tống Sở rồi, nhất định là sẽ sáng mù mắt bọn họ."
"Ha ha, đó là điều chắc chắn. Hai ngày nữa, tôi sẽ đi nói với những tên kia ngay rằng đại diện học sinh mới của trường chúng ta không chỉ là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà còn rất xinh đẹp. Cho bọn họ hâm mộ chết đi."
Ngưu Nhã Trân bước ra khỏi hội trường lớn, không ngừng nghe thấy những người bên cạnh đi ngang qua khen ngợi Tống Sở.
Cô ta thực sự không ngờ tới rằng con nhỏ nhà quê này lại là đại diện cho học sinh mới vào ngày đầu tiên, lại còn nổi tiếng đến mức được công nhận là hoa khôi của trường, trong lòng cô ta cảm thấy muốn ói chết đi được.