Ngưu Nhã Lệ trả lời: "Bình thường chiều thứ sáu học xong là cô ta sẽ rời trường, chiều hoặc tối hôm đó sẽ quay về."
"Hình như anh tư của cô ta mở nhà máy ở thủ đô, cho nên cuối tuần cô ta đều tới nhà anh tư để ở." Cô ta bổ sung.
Lô Uyển Anh lại hỏi: "Thứ sáu thường thường mấy giờ cô ta rời trưởng?"
"Bình thường thì hơn bốn giờ, hơn ba giờ tan học xong sẽ quay về kí túc xá thu dọn ít đồ đạc, sau đó đi luôn." Ngưu Nhã Lệ suy nghĩ một lát rồi nói.
Có thể nhớ rõ ràng như vậy, cũng là bởi vì cô ta với Tống Sở đều chân trước chân sau rời khỏi kí túc xá.
Lô Uyển Anh gật đầu: "Chị biết rồi, sau này nếu như cô ta ở trường học xảy ra chuyện gì, bất luận là tốt hay xấu cũng đều phải gọi điện thoại cho chị."
"Tương lai nếu như chị thành công gả cho Cố Việt, chị sẽ bảo anh ấy giới thiệu người yêu cho em."
"Phỉ Lân và Nghiêm Phi đều đang độc thân, đẹp trai lại có bản lĩnh, nếu như em có thể trở thành người yêu của một trong số họ, tương lai cũng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Cô ta quăng mồi.
Tuy rằng không cảm thấy đứa em ngu ngốc nhà mình có thể trở thành người yêu của hai người kia, nhưng lại không trở ngại khiến cô ta ảo tưởng, sau đó cam tâm tình nguyện làm việc cho mình.
Hơn nữa nếu như hai người kia thật sự có người nhìn trúng Ngưu Nhã Lệ, cưới cô ta vào cửa, vậy đối với cô ta cũng là chỗ tốt.
Ngưu Nhã Lệ đã gặp qua Phỉ Lân và Nghiêm Phi, trong đầu vẫn còn ấn tượng, dù sao hai người mặc dù không đẹp trai bằng Cố Việt, nhưng vẫn rất đẹp, thuộc vào kiểu người đi tới đâu cũng rất được quan tâm.
"Chị giúp em quan sát Nghiêm Phi nhé, em cảm thấy anh ấy rất tốt." Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói.
Thực ra so với kiểu người đẹp trai lạnh lùng như Cố Việt, cô ta lại càng thích kiểu người đẹp nhưng trong sáng như Nghiêm Phi hơn, hiện tại đã thi đậu đại học, tương lai tốt nghiệp xong nhất định có thể nâng cao thêm một bước, tiền đồ không thể đo lường.
Người thừa kế của nhà họ Cố là anh cả Cố, Cố Việt là nhân viên nghiên cứu khoa học, còn thường xuyên phải ở trong phòng thí nghiệm, nhưng người thừa kế của nhà họ Nghiêm lại là Nghiêm Phi, nếu cô ta có thể gả cho Nghiêm Phi, vậy cũng sẽ không thua kém chị họ.
Càng nghĩ như vậy, cô ta càng hài lòng với Nghiêm Phi.
Về phần Phỉ Lân, cô ta cảm thấy đối phương chìm đắm trong việc buôn bán, chuyện này không ổn, hơn nữa cô ta không thích đồ nịnh nọt Phỉ Đình kia, nếu như làm chị dâu của đối phương nhất định sẽ không hợp.
Lô Uyển Anh thấy dáng vẻ này của cô ta thì biết là đã cắn câu rồi, cười nói: "Yên tâm, chỉ cần chị có thể gả cho Cố Việt, tuyệt đối sẽ để anh ấy giới thiệu Nghiêm Phi cho em, quan hệ của bọn họ là bạn bè từ nhỏ đấy."
Tâm trạng vốn buồn bực ghen tị của Ngưu Nhã Lệ đã khá lên nhiều rồi, kéo tay của Lô Uyển Anh cười nói: "Chị, em nhờ cả vào chị."
Hai người đều hài lòng với mục đích đi dạo hôm nay, đi dạo phố cũng có tâm trạng hơn, mua không ít đồ.
Bên kia, Cố Việt và Tống Sở cùng đi nghiệm thu mảnh đất đã kí trước đó, xong việc mới lái xe quay về nhà họ Tống.
Hôm nay là ngày tụ họp hàng tháng của nhà họ Cố, ngay cả Cố Việt cũng bị gọi tới.
Lúc hai người Tống Sở tới, những người khác đã ở đây rồi.
Khó có dịp toàn bộ thức ăn hôm nay đều do anh hai Tống cầm về, anh ta còn đích thân xuống bếp nấu một bàn lớn thức ăn rất phong phú.
Tống Sở nhìn một bàn thức ăn, cười nói: "Gần đây việc làm ăn của anh hai rất tốt nhỉ, hôm nay lại hào phóng và chịu khí thế này."
Anh hai Tống bật cười, "Trước đây chỉ là anh không có tiền nên mới keo kiệt thôi, bây giờ kiếm được tiền rồi, nhất định phải hào phóng với người nhà."
"Hơn nữa, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi đại công thần là em." Anh ta tiến tới trước mặt Tống Sở cười ha ha nịnh nọt.