Anh hai Tống hết sức rõ ràng, nếu không có em gái sẽ không có anh ta của ngày hôm nay.
Trước đây nếu như không phải em gái dẫn anh ta đi bái sư, anh ta nhất định không có khả năng học được trù nghệ, càng không thể tới thủ đô mở nhà hàng cao cấp thế này.
Sau khi tới thủ đô, anh ta cũng phát hiện chỗ tốt của việc có người nhà, mọi người có thể dựa vào nhau, cho nên tư tưởng của anh ta cũng dần dần thay đổi.
Anh ta muốn cảm ơn em gái, đối xử tốt với cha mẹ và anh em khác.
Tống Sở nhìn ra được lần này anh ta nói lời thật lòng, gương mặt mang theo vẻ vui mừng, "Cuối cùng anh hai của chúng ta cũng trưởng thành rồi."
Anh hai Tống cười hì hì: "Đương nhiên, nếu mà còn không trưởng thành thì chắc anh sẽ kéo chân sau cả nhà mất."
Hiện tại cũng coi như anh ta làm ra được chút thành tích rồi, chuẩn bị tiếp tục phát huy hơn.
Giống như em gái nói, sau này phải mở chi nhánh nhà hàng tư nhân ra toàn quốc, còn mở rộng thêm những loại hình khác, trở thành ông trùm ăn uống.
Như vậy không chỉ không gây phiền phức cho em gái nữa, sau này còn có thể kiêu ngạo nói với mọi người, anh ta là anh hai của Tống Sở, em gái của anh ta sẽ do anh ta bao bọc.
Đường Phượng cười khen: "Vậy là được rồi, các con không thể để Út Bảo chăm sóc mình nữa, tương lai các con phải làm chỗ dựa cho nó, để nó dựa vào."
Làm anh trai thì phải có dáng vẻ của anh trai, cái gì cũng dựa vào em gái thì còn ra thể thống gì.
Chuyện này Tống Hữu Phúc cũng rất tán thành, "Đúng, sau này các con phải suy nghĩ khác đi."
Anh tư Tống vô cùng phấn khích nói: "Cha mẹ, chúng con đã sớm thay đổi rồi, sau này em gái sẽ do chúng con bao bọc, ai dám bắt nạt em ấy, vậy phải hỏi xem chúng con có đồng ý hay không đã."
Bên cạnh lợi nhuận hoa hồng và thân phận địa vị do hạng mục hội sở mang lại, chỉ riêng việc mở nhà máy điện khí thôi đã khiến anh ta bước được bước đầu tiên vào tầng lớp nhân sĩ thành công rồi, sau này nhất định có thể làm chỗ dựa cho em gái.
Anh hai Tống khó có dịp không tranh cái, anh ta cũng nghĩ giống như anh tư Tống, "Đúng, chuyện này nhất định rồi, bây giờ tại sao chúng con phải nỗ lực như thế? Còn chẳng phải là muốn tương lai sẽ làm chỗ dựa cho em gái đó sao."
Anh ba Tống cũng nói: "Không sai, tương lai anh em chúng con nhất định sẽ bảo vệ em gái chu đáo."
"Gần đây con đang biên tập lại một vài tư liệu tham khảo mới, khi nào đủ kinh nghiệm, con sẽ mở một lớp cơ cấu ôn tập mà em gái đã nói."
Anh ta cũng ôm hoài bão lớn, mà hết thảy chuyện này đều là bởi vì em gái, bằng không chắc giờ này anh ta vẫn còn vùi mình ở huyện Nam làm phượng hoàng nam trong miệng người khác.
Trước đây anh ta cũng rất yêu thương em gái, bây giờ càng nỗ lực lớn mạnh hơn, không để người khác bắt nạt em gái.
Anh cả Tống thấy ba em trai như vậy, cũng vội nói: "Con cũng sẽ cố gắng giúp em gái quản lý tốt mảnh đất núi kia, để em không phải ưu phiền, ai muốn ức hiếp em ấy, con sẽ là người đầu tiên phản đối."
Anh ấy nhất định sẽ dựa theo lời em gái nói mà trồng trọt cho thật tốt, để em gái thử nghiệm thành công, không cản trở và khiến em gái mất mặt nữa.
Nghe thấy mấy người anh đều lần lượt nói muốn bảo vệ mình, muốn làm chỗ dựa cho mình, Tống Sở cảm thấy tình cảm phát ra từ nội tâm của bọn họ, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Cô cười nâng ly nói: "Được, em chờ mọi người tới bảo vệ em."
Cô tin tưởng bọn họ đều có thể làm được.
Nhìn ánh mắt tín nhiệm của em gái, đám người anh tư Tống giống như được cổ vụ, đều nâng chén cụng một cái, "Được, cụng ly!"
"Đúng đúng, chính là phải như vậy, chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn đều gắn bó với nhau."
Đường Phượng và Tống Hữu Phúc đều vui sướng nhìn gia đình hòa thuận, anh cung em kính, vô cùng vui mừng.
Cơm nước xong, Tống Sở bảo anh cả Tống tới phòng khách bàn chuyện, những người khác cũng qua đó góp vui.