Lô Uyển Anh bị Cố Việt không chút nể mặt mà nói như vậy, gương mặt đỏ lên trong nháy mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Quý Mai Nhã cảm giác được cánh tay đang đỡ bà ta của Lô Uyển Anh siết chặt lại, biết đối phương bị con trai của bà ta làm cho tức giận rồi.
Tuy rằng nhà họ Lô không bằng nhà họ Du, nhưng đúng lúc bọn họ cần dùng tới.
Vì vậy nhanh chóng chống đỡ cơ thể sắp đổ vì Tống Sở, nhìn Cố Việt mở miệng nói: "Tiểu Việt, để nó thân cận với con là do ý của mẹ, con đừng làm khó người ta."
Cố Việt nhướng mày, "Tôi chưa từng thấy qua một cô gái nhỏ nào hơn hai mươi tuổi cả, Sở Sở nhà tôi mới là cô gái nhỏ, sao bà lại cố ý làm khó cô ấy thế?"
Lô Uyển Anh hơn Tống Tiểu Sở nhà anh tới mấy tuổi lận.
Quý Mai Nhã không nghĩ tới Cố Việt trực tiếp đáp trả như vậy, "Con!"
"Tôi cái gì? Tôi nói sai sao?" Cố Việt hỏi ngược lại.
Quý Mai Nhã hít sâu một hơi, trên gương mặt mang theo vẻ ai oán, "Mặc kệ nói như thế nào thì mẹ cũng là mẹ của con, con để mặc người thô tục như cô ta mắng mẹ sao?"
Cố Việt nắm tay của Tống Sở thật chặt, "Tôi cảm thấy lời cô ấy nói rất đúng, bà già mà lại không kính, còn không có phép vị hôn thê của tôi mắng mấy câu sao?"
"Sau này đừng lấy thân phận trưởng bối ra để tác oai tác quái nữa, bà đúng là đồ không biết nhục."
"Cả đời này tôi và Tống Sở sẽ sống hạnh phúc, tôi cũng sẽ cưới cô ấy vào cửa lớn nhà họ Cố, ông nội và cha đều rất thích cô ấy, cũng nhận định cô ấy là cháu dâu, con dâu của nhà họ Cố chúng tôi."
Anh nhìn người mẹ bị Tống Sở chọc tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, ý vị thâm trường nói: "Bà là bà chủ nhà họ Du, vẫn nên quan tâm tới hai nam một nữ nhà họ Du là được, chuyện của tôi và anh cả không nhọc bà phí tâm."
"Cố Việt, trước đây con không phải như thế này, con đã bị con nhóc quê mùa này dạy hư rồi, ngay cả người mẹ ruột cũng chống đối." Quý Mai Nhã tức giận đến váng đầu hoa mắt, thái độ thất thố chỉ trích.
Trước đây dù con trai có không thích mình tới mức nào đi nữa, cũng sẽ không nói ra những lời lỗ mãng như vậy, từ nông thôn trở về xong thì như biến thành người khác, nhất định là bị Tống Sở này dạy hư rồi.
Cố Việt nhún nhún vai, "Hay là để tôi nói thật nhé? Mẹ hiền con kính, mẹ không hiền thì sao con lại phải kính?"
"Có đôi khi tôi cũng hoài nghi, tôi và anh trai có phải là có oán hận gì với bà hay không, bà hủy hoại anh ấy, hủy hạnh phúc hôn nhân của anh ấy, bây giờ lại muốn tới hủy hoại tôi sao."
Ánh mắt anh sắc lạnh, "Tôi không phải là anh trai, sẽ cố kỵ thân phận trưởng bối của bà mà cưới người phụ nữ mình không thích vào cửa."
"Chuyện của tôi và cũng đừng quan tâm, giống như Tống Tiểu Sở nhà tôi vừa nói đó, có thời gian và sức lực thì chi bằng đi trông coi Du Kiếm Phong đi, tránh ngày nào đó ông ta dẫn về cho bà mấy chị em nữa."
Hôm nay anh thật sự tức giận rồi, mẹ của ai lại ác độc thế này chứ, cố ý tìm phụ nữ tới sỉ nhục người yêu của anh, chỉ vì muốn ngăn cản bọn họ.
Cũng may Tống Tiểu Sở nhà anh không phải người bình thường, bằng không chẳng phải đã như ý nguyện của người phụ nữ này rồi sao, trong lòng có gai, tương lai sẽ rất khó rút ra.
Trước đây anh cảm thấy lời của cô rất hay, đối phó với loại phụ nữ này thì không thể nể tình.
Trước đây anh và anh cả quá nể mặt bà ta, lúc này mới khiến bà ta hếch mũi lên trời, cũng đã gả cho người khác rồi, còn muốn ôm thân phận bà chủ Cố à, mặt mũi đâu?
Ngày hôm nay đã hoàn toàn trở mặt rồi, bằng không không biết người phụ nữ này còn muốn giở trò gì nữa, nói không chừng còn muốn nhúng tay vào chuyện hôn nhân của anh cả thêm lần nữa, đừng mơ.
Anh lại kéo tay của Tống Sở rồi giơ ra trước mặt hai người kia, "Tôi thích kiểu người hung hãn ác mồm như cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy tươi sáng dễ thương, so với loại dối trá ra vẻ, trong ngoài bất nhất như các người thì tốt hơn nhiều."
"Tôi chính là người thô tục vậy đấy, cho nên sẽ không làm bẩn cánh cửa cao quý của nhà họ Quý các người đâu, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cứ làm người xa lạ là được rồi."