Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Việt nói nhiều với một người như vậy, sau khi nói xong bèn cảm thấy nỗi buồn đã từng giấu ở trong lòng biến mất trong nháy mắt.
"Con, con là đồ nghịch tử!" Lúc này Quý Mai Nhã thật muốn lập tức ngất đi.
Đồ vô liêm sỉ Cố Việt này vậy mà lại vì một người phụ nữ mà nói bà ta ngay trước mặt mọi người như vậy.
Cố Việt không quan tâm nhún nhún vai, "Tôi chính là nghịch tử, cho nên sau này bà tuyệt đối đừng tới tìm tôi diễn mẹ hiền con kính nữa, tôi không tiếp đâu."
"Về phần người bên ngoài nói như thế nào, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao tôi là nhà nghiên cứu khoa học, không có người nắm tay thì không thể bước lên con đường đó đâu."
Giọng nói của anh mang theo vài phần cảnh cáo, "Tôi nói rõ cho bà biết, Tống Sở chính là người yêu và điểm mấu chốt của tôi, nếu bà còn muốn giở trò với cô ấy thì cứ thử xem, tôi cũng không chỉnh bà đâu, dù sao bà vẫn là mẹ trên danh nghĩa của tôi, như đời thứ ba của nhà họ Du và nhà họ Quý, tôi cũng không bảo đảm được không."
"Dù sao mấy người thuộc đời thứ ba của nhà họ Du và nhà họ Quý, còn phải đi con đường kia nữa, nếu bà còn muốn chọc tới tôi, tôi chỉ có thể sử dụng mối quan hệ và nhân mạch của nhà họ Cố và của cả tôi gây chút phiền phức cho bọn họ thì vẫn được đấy."
Đối phó với người phụ nữ này không chỉ nói thôi, qua một thời gian nữa bà ta có khả năng sẽ tiếp tục giở trò, vậy chỉ có thể dùng tới thủ đoạn uy hiếp thôi.
Như là nhớ tới chuyện gì đó, anh cười nhạt nhắc nhở, "Đúng rồi, đứa cháu nhỏ bảo bối kia của bà tụ tập đánh bạc nên bị bắt rồi, bà đừng nên nắn lại chỗ này nữa, mau tới cục cảnh sát thăm tù, giúp anh ta tìm luật sư đi."
Quý Mai Nhã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy, "Cố Việt, con quá máu lạnh."
"Dù thế nào đi nữa nó cũng là em họ của con, con thật sự không nể mặt vậy sao?" Cháu nhỏ bị con trai mình tống vào tù, nếu người nhà họ QUý biết được sợ là sẽ tìm bà ta náo loạn, nghĩ tới đã đau đầu.
Đứa con trai này thực sự quá độc ác, bà ta đột nhiên rất hối hận vì ngày hôm nay đã cố ý chạy tới gặp Tống Sở, bằng không cũng sẽ không bị hai người độc mồm mắng mỏ và chọc vào chỗ đau như vậy.
Cố Việt nhướng môi giễu cợt nói: "Máu lạnh chẳng phải là học từ bà sao, bà nên vui mới phải."
"Dì, hay là chúng ta đi thôi?" Lô Uyển Anh thật sự là không muốn ở chỗ này nữa.
Vốn dĩ cô ta còn cho rằng Cố Việt rất để ý tới người mẹ Quý Mai Nhã này, vấn đề hôn nhân dù thế nào cũng sẽ nghe theo kiến nghị của mẹ, lúc này mới mới nghe theo kế hoạch của đối phương.
Nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới Cố Việt vậy mà lại có thái độ đối xử với Quý Mai Nhã thế này, căn bản là trở mặt không cố kỵ gì mà ghét ra mặt.
Ngẫm lại cũng đúng, ai lại thích một người mẹ đã đội nón xanh cho cha mình, lại còn đối xử tốt với con kế hơn là con ruột, trước đây cô ta đúng là đã bị người xây dựng hình tượng mẹ hiền con kính là Quý Mai Nhã này lừa rồi.
Nếu không Quý Mai Nhã còn là bà chủ nhà họ Du, nhà họ Lô bọn họ còn cần phải dùng tới nhà họ Du, cô ta thật muốn rút cánh tay đang đỡ bà ta về, thậm chí châm biếm vài câu rồi đi.
Đối với Tống Sở, cô ta đương nhiên cũng sinh ra oán hận, lần đầu tiên bị người ta mắng là tiểu tam, trà xanh, cơn giận này cô ta không nuốt trôi.
Còn có Cố Việt, vậy mà lại không có phong độ đối xử với một nữ đồng chí là cô ta như vậy, Tống Sở này có gì tốt? Anh còn nói thích loại người thô tục hung hãn như Tống Sở ở ngay trước mặt bọn họ, quả thực là không có mắt.
Từ nhỏ đến đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông vì người yêu mà làm tới mức này, cô ta tuyệt đối không thừa nhận, trong lòng cô ta đang vô cùng ghen tị.