Quý Mai Nhã thấy dáng vẻ không thèm để tâm của Cố Việt, lại thấy Tống Sở lộ vẻ châm chọc, bà ta liền biết hôm nay lại mất mặt rồi.
Thảo nào hai người có thể ở bên nhau, đều là kiểu người độc mồm lòng dạ độc ác, không thèm quan tâm.
"Được, chúng ta đi." Bà ta hít sâu một hơi, mang theo vài phần mệt mỏi gật đầu, hoàn toàn bị chọc tức.
Tống Sở vẫy tay với hai người, "Hai vị đi thong thả không tiễn, lúc rảnh rỗi thì tới chơi nữa nhé, tôi rất thích nói chuyện với hai người đấy."
Đã lâu rồi chưa từng được chửi người thoải mái đến vậy.
Quý Mai Nhã và Lô Uyển Anh: "..." Bọn họ tuyệt đối không muốn gặp lại người phụ nữ mặt dày thô tục độc mồm này nữa.
Cố Việt không nói gì, nhưng lại hiện lên hai chữ không thích rất rõ ràng.
Ngưu Nhã Lệ căn bản không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển tới mức này, lá gan của Tống Sở lại lớn như vậy, dám nhục mạ mẹ của Cố Việt và chị họ của cô ta, lời lẽ còn thâm độc như vậy, cô ta nghe mà cũng thấy hoảng.
Mấu chốt là một người lạnh lùng cao quý như Cố Việt vậy mà lại thích kiểu người thô thục như Tống Sở, còn vì Tống Sở mà mắng cả mẹ ruột của mình, cô ta không thể hiểu được nhưng càng ước ao đố kị hơn.
"Em, em tiễn hai người xuống dưới." Cô ta cũng không muốn ở lại ký túc xá nữa, nếu như bị Tống Sở giận chó đánh mèo, miệng độc đó dùng lên người cô ta, vậy thì quá thảm rồi.
Trải qua nhiều lần giao tranh, lần nào cô ta cũng bị Tống Sở mắng đến nghẹn hoặc là tức giận.
Trước đây còn cảm thấy rất bực mình, nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Sở đối xử với dám người chị họ như vậy, cô ta mới phát hiện người ta đối xử với cô ta còn nhẹ nhàng lắm, bằng không chắc là tức chết rồi.
Đương nhiên, mặc dù là như vậy, nhưng cô ta vẫn rất ghét Tống Sở.
Đám người Quý Mai Nhã cũng không nói gì thêm nữa, sắc mặt khó coi đi về cửa ký túc xá.
Đi tới cửa, Ngưu Nhã Lệ đi tới phía trước mở cửa, Quý Mai Nhã đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Việt, "Có phải là sau này mẹ không gây sự với Tống Sở nữa thì con sẽ không ra tay đúng không?"
Bà ta không thể nào lấy đời thứ ba của nhà họ Du và nhà họ Quý ra để đánh cược.
Hôm nay từ lúc Cố Việt mắng bà ta không chút nể nang, bà ta liền biết, trong lòng anh sớm đã không có người mẹ là bà ta nữa rồi, thậm chí còn rất oán hận bà ta.
Người mẹ này ở trước mặt người yêu của anh thì chẳng tính là gì cả, chuyện này khiến bà ta vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì.
Sớm biết thế này thì những năm đó bà ta đã đối xử tốt với anh em họ tốt hơn chút rồi.
Nhưng vì sao bọn họ lại không suy nghĩ cho bà ta chứ? Bị ép chia tay với người mình yêu, vì lợi ích của gia tộc mà phải gả cho người mình không thích, đau khổ và tuyệt vọng của bà ta thì ai biết và hiểu rõ đây?
Cũng bởi vậy bà ta mới lạnh nhạt với hai đứa con trai, chỉ vì bọn họ không phải là đứa con được bà ta kì vọng, bọn họ chỉ là ràng buộc để duy trì quan hệ với nhà họ Cố mà thôi.
Bà ta muốn chia rẽ Cố Việt và Tống Sở, chẳng phải là vì suy nghĩ cho tiền đồ của anh sao.
Một người vợ nông thôn không có bất kì bối cảnh nào với một người vợ có gia thể không kém, rốt cuộc là ai có thế lực hơn, chuyện này cần phải nói nữa sao?
Nhưng Cố Việt không chỉ không hiểu được lòng tốt của bà ta, còn vì con nhóc nông thôn chết tiệt này mà mắng người mẹ này tới nỗi sắp tức chết rồi, bà ta hối hận vì lúc đó đã sinh anh ra.
Nếu như Tống Sở biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ như vậy, tuyệt đối sẽ mắng bà ta là trà xanh bạch liên hoa.
Nếu như không thích cha Cố thì đừng có gả!
Cha Cố anh tuấn nho nhã, gia thế tốt năng lực mạnh, năm đó không lấy Quý Mai Nhã, muốn cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối khác thì đơn giản hơn rồi.
Rõ ràng là Quý Mai Nhã vì lợi ích của gia tộc và cá nhân, mới chủ động kết thân gả cho cha Cố, cũng đâu phải cha Cố cưỡng ép đâu.
Một bên là vì lợi ích mà gả vào, hưởng thụ tài nguyên do nhà họ Cố cung cấp và lợi ích do thân phận bà chủ Cố mang lại, một bên lại cảm thấy uất ức nhớ thương mối tình đầu, đây không phải trà xanh thì là cái gì?