Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787. Có Phải Là Không Đồng Ý Rồi Không? 2

Chương 787. Có phải là không đồng ý rồi không? 2 Chương 787. Có phải là không đồng ý rồi không? 2

Đối xử với con trai cũng vậy, từ trước tới giờ đều chỉ là vẻ bề ngoài, trước đây sao lại không nghĩ mình là một người mẹ, có chút dáng vẻ và trách nhiệm mà một người làm mẹ nên có.

Lúc cần dùng tới hai đứa con trai thì lấy thân phận mẹ ruột ra để yêu cầu, còn mưu đồ nắm hai đứa con trai trong tay, thực đúng là vĩ đại.

Nếu Cố Việt thật sự bước tới tình trạng ngu hiếu thì Tống Sở cũng không có khả năng thích anh.

Cố Việt sao có thể không nhìn ra tâm tư của người mẹ này, anh nhíu mày: "Vì đời thứ ba của nhà họ Du và nhà họ Quý, bà tình nguyện chịu uất ức, đúng là vĩ đại!"

Quý Mai Nhã nghe thấy anh đang trào phúng mình, "Con chỉ cần nói cho mẹ là có phải hay không thôi."

Cố Việt thản nhiên nói: "Đến lúc đó phải xem tâm trạng đã."

Muốn để anh bỏ qua cho nhà họ Du và nhà họ Quý, chuyện này không có khả năng.

"Con!" Quý Mai Nhã lại tức giận rồi, thế nào gọi là xem tâm trạng, có phải là không đồng ý rồi không?

Lúc này Tống Sở nắm lấy bàn tay của Cố Việt, cười nói với Quý Mai Nhã: "Sau này bà muốn tìm tôi gây chuyện cũng chẳng sao cả, tôi còn rất thích giao lưu với bà đấy."

"Giở trò thì ai mà không biết chứ!" Cô bày ra dáng vẻ hoan nghênh các người tới tìm tôi.

Dù sao có tới thì cô cũng có thể mắng, bọn họ còn không để ý thì cô càng không thèm quan tâm, còn có thể mắng cho đã miệng.

Cố Việt cười nhéo nhéo lỗ mũi của cô, "Em đó."

"Anh cảm thấy không được?" Tống Sở mang theo vài phần nũng nịu hỏi.

Cố Việt cưng chiều khẽ cười một tiếng: "Được, em vui là được."

"Vẫn là anh tốt nhất." Tống Sở cọ cọ lên cánh tay anh.

Cố ý ném một ánh mắt khiêu khích về phía Quý Nhã Mai, "Bà tuyệt đối đừng có tức giận nên không dám tới đó nhé, nhớ là phải tới tìm tôi đấy!"

Quý Mai Nhã: "..." Từ trước tới nay bà ta chứ từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, ở đây thêm nữa bà ta thật sự sợ mình sẽ bị tức chết.

Không muốn nói nhảm với Tống Sở nữa, bà ta biết mình nói không lại người phụ nữ độc mồm không biết xấu hổ này.

"Cố Việt, con đừng ép mẹ." Bà ta mờ mịt khó hiểu mà nhìn đứa con trước đây mình không coi trọng.

Cố Việt cười nhạo, "Không phải là tôi ép bà, mà là bà và nhà họ Du, nhà họ Quý vẫn luôn từng bước ép chúng tôi. Bây giờ rớt đài rồi thì muốn thỏa hiệp, muốn xóa sạch những chuyện chèn ép và những chuyện xấu xa mà các người đã làm trước đây sao, các người nghĩ có khả năng sao?"

"Bà cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc, hay là bà cảm thấy bản thân mình là kẻ ngốc?" Anh hỏi.

Bình thường chẳng phải là thông minh như vậy, tâm cơ lợi hại như vậy sao? Không nhìn ra nhà họ Cố bọn họ không thể cho qua như thế à?

Quý Mai Nhã cũng là vì trước đó bị hai người mắng cho mất đi lý trí, nghe Cố Việt nói như vậy, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Bà ta đã nhìn ra rồi, đứa con này của mình chính là con sói đội lốt cừu, vẫn luôn ghi hận những chuyện trước đây, khó trách lại độc ác với người mẹ này như vậy.

"Hy vọng sau này con làm việc làm việc sẽ thận trọng suy nghĩ hơn, miễn cho quên rồi thì đi cắn người, bất kể như thế nào đi nữa thì mẹ cũng là mẹ con, chứ không phải là kẻ thù của con, dù thế nào đi nữa mẹ cũng không có khả năng hại các con đâu." Bà ta thở dài nói.

Tống Sở nhướng môi, "Xem ra nội tâm của bà vẫn rất mạnh mẽ đấy, không hổ là người phụ nữ dám ngoại tình với mối tình đầu, vừa mới tức giận xong đã lập tức giả bộ bạch liên hoa được ngay"

"Tôi nói chuyện với Cố Việt thì có liên quan gì tới cô, đùng là không có giáo dục." Quý Mai Nhã thực sự là hận không thể tiến tới tát Tống Sở, quá khinh người.

Tống Sở nhướng mày, "Sao lại không liên quan tới tôi, Cố Việt là người yêu của tôi, chuyện của anh ấy cũng là chuyện của tôi, nếu bà có giáo dục thì đã không chuyên làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy."

Cố Việt phụ họa nói: "Tống Sở là vị hôn thê, là vợ tương lai của tôi, ý của cô ấy cũng đại diện cho tôi."

Quý Mai Nhã tức giận đến run rẩy, bà ta sống nhiều năm như vậy, hôm nay chắc chắn là ngày bị tức giận nhiều nhất trong đời, thậm chí cộng lại cũng chưa bằng một ngày hôm nay.

"Chúng ta đi!" Lần này bà ta thật sự không muốn nói chuyện nữa.

Chuyện hôm nay bà ta cũng sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính toán với con nhóc Tống Sở chết tiệt đã khiến bà ta mất mặt kia.

Bình Luận (0)
Comment