Sau khi đám người Quý Mai Nhã rời khỏi, Lý Tú Chi vẫn đừng trước cửa như cũ, còn chu đáo đóng cửa lại.
Tống Sở ngẩng đầu nhìn về phía Cố Việt, thấy trên mặt anh không có vẻ u sầu, trái lại thả lỏng hơn rất nhiều, cô liền biết anh thật sự không thèm để ý tới người mẹ Quý Mai Nhã này.
"Anh tới nhanh thế." Cô mở miệng nói.
Cố Việt khẽ cười nói: "Anh sợ em bị bắt nạt, tuy anh biết bình thường chỉ có em là dám bắt nạt người khác thôi."
Tống Sở tức giận nhìn anh, "Anh đang khen em à?"
"Đương nhiên là khen em rồi." Cố Việt nắm tay cô.
Tống Sở cười hỏi: "Công việc ở phòng thí nghiệm của anh đã xong chưa?"
"Đã thành công rồi." Cố Việt gật đầu, cười nói: "Hơn nữa thí nghiệm cũng đâu quan trọng bằng em."
"Cái miệng này của anh đúng là càng ngày càng ngọt." Tống Sở giơ tay nhéo má anh.
"Em đi mở cửa, em sẽ giới thiệu anh làm quen với bạn cùng phòng của em." Cô không thể nào để Lý Tú Chi đứng ở ngoài cửa mãi được.
Cố Việt gật đầu: "Được."
Tống Sở đi mở cửa, bảo Lý Tú Chi vào trong.
"Đây là bạn trai em Cố Việt, đây là bạn cùng phòng của em Lý Tú Chi."
Cố Việt chào Lý Tú Chi, "Xin chào đồng chí Lý."
"Xin chào đồng chí Cố." Lý Tú Chi cũng cười bắt chuyện.
Trong lòng cảm thán người bạn trai này của Tống Sở đúng là không tầm thường, gia thế bất phàm còn rất ưu tú, thảo nào bị người ta để mắt tới, nhưng rất xứng với Tống Sở.
"Sao anh lên đây được thế? Quản lý đồng ý sao?" Tống Sở hỏi Cố Việt.
Cố Việt trả lời: "Anh nói người yêu anh có khả năng ngất xỉu rồi, anh muốn lên xem sao, thế là cô ấy đồng ý."
"Thật cơ trí, có phải là lát nữa em sẽ phải giả vờ ngất xỉu rồi anh đỡ em xuống lầu hay không?"
Có thể đấy, nếu như thế quản lý ký túc xá của tụi em sẽ không hoài nghi anh, tương lai nếu như lại có chuyện cũng sẽ dễ nói hơn."
Hai người cũng không nán lại nữa, chào Lý Tú Chi một tiếng, sau khi ra ngoài thì Cố Việt đỡ Tống Sở xuống lầu.
Quản lý quan tâm hỏi thăm, Tống Sở nói mình hơi nhức đầu, muốn đi bệnh viện khám.
Sau khi ra khỏi trường đại học, hai người trực tiếp lái xe tới nhà hàng tư nhân của anh hai Tống.
Việc làm ăn của quán cơm tư nhân càng ngày càng tốt, phòng gian cũng đã được xây xong từ mấy ngày trước rồi, nhưng mà anh hai Tống vẫn ở tại phòng dự bị.
"Em gái, em rể đã tới rồi à." Vốn dĩ anh hai Tống làm đầu bếp ở bên trong, nghe thấy phục vụ nói em gái anh ta tới rồi, thế là gấp gáp chạy ra.
Tống Sở nhìn mồ hôi trên trán anh ta, cười hỏi: "Anh đang bận chuyện gì thế?"
"Anh có vài món tủ, lần này có hai vị khách ở phòng bao chỉ định anh làm, cho nên vừa nãy anh đang bận rộn ở phòng bếp đấy." nhìn có vẻ anh hai Tống đã thay đổi rất nhiều.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời của trước đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại tự tin.
Vốn dĩ gương mặt của anh hai Tống cũng rất anh tuấn, bây giờ nhìn vào càng thêm xuất sắc.
"Vậy anh cứ bận trước đi, xong việc thì quay về phòng tìm chúng em." Tống Sở vẫy tay nói.
Anh hai Tống gật đầu: "Được, lát nữa anh sẽ đích thân nấu mấy món cho các em nếm thử, anh và thầy đã nghiên cứu ra được món mới."
Đây vẫn là kiến nghị của em gái, thức ăn của quán cơm tư nhân tốt nhất là tuần nào cũng thay đổi, như vậy khách tới ăn cũng sẽ không ngán.
Nếu như có vị khách rất thích một món ăn nào đó, nếu không ăn được thì cứ nhớ mãi, tháng sau lúc nào có món đó thì sẽ tới ăn.
Cái này gọi là sách lược buôn bán, anh hai Tống hoàn toàn tin tưởng vào em gái nhà mình, lúc dùng thử thì phát hiện thực sự là rất tốt, thế là quyết định làm theo.
Lúc rảnh rỗi anh ta và thầy sẽ nghiên cứu món ăn mời, mục tiêu của bọn họ chính là không ngừng hấp dẫn khách hàng mới, sau đó giữ chân khách hàng cũ.
Tống Sở cười nói: "Được."
Tống Sở và Cố Việt vào phòng, anh hai Tống quay lại phòng bếp.
"Mấy anh trai của em đã thay đổi rất nhiều, anh hai em cũng đứng đắn hơn nhiều rồi." Cố Việt rót cho Tống Sở một ly trà rồi nói.
Tống Sở khẽ cười nói: "Đương nhiên rồi, cho nên nói bất luận là người đàn ông nào thì cũng nên có sự nghiệp của riêng mình mới có thể kích thích tiềm năng và ý chí chiến đấu."