Cơm nước xong xuôi, Cố Việt đưa Tống Sở trở về đại học nông nghiệp, đồng thời anh cũng để xe ở lại đó cho cô dùng, còn anh thì tự bắt xe về đại học Trung Hoa.
Sau khi cô về nhà trọ, mọi người đều đang ở đó.
Ngưu Nhã Lệ thấy ánh mắt tránh né củ Tống Sở thì lập tức kéo rèm ngủ lại, dáng vẻ cứ như là chuẩn bị đi ngủ.
Thật sự thì việc Tống Sở hận chị họ của cô ta, cùng với dáng vẻ độc mồm độc miệng như một bà lớn đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ta, cô ta sợ nói một lời nào không hợp ý thì người phụ nữ này sẽ hận cô ta.
Tống Sở thấy dáng vẻ kinh sợ của cô ta thì cô cũng lười để ý đến.
“Sở Sở, em về rồi.” Lý Tú Chi và những người khác cười và gọi cô.
Tống Sở gật đầu một cái, đi tới và ngồi xuống trò chuyện cùng ba người họ.
“Chồng và con chị về rồi sao?” Cô hỏi Lâm Lệ Phương.
Lâm Lệ Phương thở dài, đáp: “Không, bọn họ đang sống trong nhà khách ở gần trường, chồng chị nói muốn tìm một ít việc làm ở thủ đô, đứa nhỏ cũng không muốn rời xa chị.”
Mặc dù năm đó, vì không còn cách nào khác nên cô ấy mới nghĩ tới việc gả cho người địa phương, nhưng qua mấy năm kết hôn, cô ấy lại nảy sinh tình cảm, đặc biệt là đối với đứa nhỏ, cô ấy không nỡ rời xa nó.
Hôm nay thấy đứa nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn cô, trái tim cô ấy lập tức quặn thắt lại, rất khó chịu.
Chồng cô ấy thấy vậy thì nói với cô ấy rằng muốn ở lại thủ đô để tìm một việc làm, như thế thì cả nhà có thể ở bên nhau, mà cô ấy cũng không đành lòng khước từ.
Lý Tú Chi nghe cô ấy nói như vậy thì ngẩng đầu hỏi: “Anh ta muốn làm công việc gì? Có manh mối gì không?”
“Tôi cũng không biết anh ấy muốn tìm một công việc gì, mà anh ấy nghe nói ở đây có công trường cần tuyển người, cho nên muốn ngày mai tới thử việc một chút.” Lâm Lệ Phương nói.
Lý Tú Chi đáp: “Ở bên công trường đúng thật là có tuyển người, có thể tới đó thử một chút, nếu như ổn thì tôi cũng bảo chồng tôi tới thử.”
Chồng của Lý Tú Chi là con thứ hai, mẹ chồng cô ấy cũng khá thiên vị con trai cả và con trai nhỏ, còn với họ thì bà ta chẳng thèm đoái hoài tới.
Buổi sáng chồng của cô ấy phải đi làm, cô ấy sợ không có ai chăm sóc hai đứa con trai mình, cô ấy cũng rất nhớ và luôn cảm thấy không yên lòng khi để chúng ở nhà.
Nếu như ổn thì cô ấy cũng sẽ bảo chồng cô ấy tới thủ đô để đi làm, như vậy thì cả nhà có thể đoàn tụ với nhau.
Tống Sở và hai người họ có mối quan hệ khá tốt, cô thường nghe bọn họ nhắc đến chuyện trong nhà, và được biết chồng của hai người họ đều là người trung thực và chịu khó.
Nếu không thì cũng không thể gánh vác áp lực gia đình mà giúp hai người họ đi học đại học.
Dẫu sao, bây giờ có rất nhiều thanh niên tri thức sau khi học đại học xong thì không trở về nữa. Hơn nữa, việc làm giấy đăng ký kết hôn cũng không được phổ biến rộng rãi trong nông thôn, nên sau khi những thanh niên tri thức này tốt nghiệp đại học xong thì họ cũng sẽ chọn tái hôn hoặc là lấy vợ.
Cũng vì vậy mà vài người trong thôn không cho phép chồng hoặc là vợ đi học đại học, cũng có khá nhiều trường hợp bị giam giữ lại ở trong thôn.
Ít nhất là từ điểm này, cho thấy phẩm chất của hai người chồng này không có vấn đề gì.
“Chồng của các chị giỏi về cái gì?” Cô hỏi bọn họ.
Lâm Lệ Phương cười nói: “Chồng chị chỉ biết làm ruộng, với được cái có sức lực, đàn ông ở dưới nông thôn thì chẳng có gì khác nữa.”
Lý Tú Chi nói: “Chồng chị cũng vậy, rất giỏi trong việc làm ruộng, mỗi tháng có thể đạt đủ điểm công, nhưng những cái khác thì không được, còn là người buồn bực mà không bộc lộ ra.”
Cô ấy thở dài: “Mặc dù chị cũng muốn bảo anh ấy đi ra ngoài làm việc, như vậy thì cả nhà có thể đoàn tụ, lúc chị không đi học thì cũng có thể chăm sóc cho đứa nhỏ, nhưng chị sợ anh ấy khó tìm việc làm.”
“Đúng vậy, chồng của chị cũng không phải là dạng người giỏi ăn nói, nên mới nghĩ tới việc đến công trường để chuyển gạch.” Lâm Lệ Phương cũng khá phiền não.
Họ thương chồng nhà họ, công việc ở công trường chắc chắn sẽ cực khổ hơn nhiều so với việc làm ruộng ở dưới trong thôn, nhưng bọn họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác.