Tống Sở cười nói: “Em đây có thể cho hai người họ hai vị trí.”
“Hả, có thật không Sở Sở? Là vị trí gì vậy?” Hai người họ hỏi cô.
Tống Sở trả lời: “Một việc cũng là làm ruộng, anh cả em có mua một mảnh ruộng đồi nằm cách đây nửa tiếng lái xe, dùng nó để làm thí điểm, hiện tại anh ấy đang muốn tuyển người giỏi làm ruộng và nuôi dưỡng.”
“Tiền lương một tháng là ba mươi, cung cấp chỗ ăn ở, nếu làm tốt thì sẽ có thể tăng tiền lương theo mỗi quý.”
“Nếu như trồng trọt tốt, chịu trách nhiệm cho đất thí nghiệm có kết quả thì sẽ nhận được tiền thưởng, ngày lễ ngày tết cũng có phúc lợi.”
Cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh tư của em cũng mới mở xưởng đồ điện, cũng cần có công nhân, nhưng công nhân của dây chuyền sản xuất ít nhất là phải đạt trình độ tốt nghiệp trung học cơ sở trở lên.”
“Cũng cần có người làm việc vặt và gác cổng, tiền lương mỗi tháng là hai mươi, bao ăn ở, ngày lễ, ngày tết sẽ có phát đồ, nhưng sẽ không có tiền thưởng.”
“Hai chị xem có hứng thú không?” Bây giờ cả hai anh của cô đều cần người, đặc biệt là ở bên anh hai.
Bây giờ tư tưởng của mọi người vẫn chưa thay đổi, họ luôn nghĩ doanh nghiệp tư nhân không tốt bằng quốc doanh, cho nên họ vẫn còn đang suy nghĩ về việc ăn bát sắt.
Đặc biệt là người đi làm ruộng, nuôi dưỡng đã ngày một ít hơn, người ở ngoại ô thủ đô, hoặc là đi theo đội, tiếp tục nhận điểm công, hoặc là muốn vào thành phố tìm việc làm, cũng khó tìm người chịu khó lại giỏi làm ruộng.
Vì vậy khi nghe hai người họ nói tới việc này thì cô lập tức nói ra, hai công việc này, bất kể nói thế nào đi nữa thì cũng không cực khổ và mệt mỏi như công việc ở công trường.
Quả nhiên hai người họ vừa nghe đã lộ vẻ kích động.
“Sở Sở, chồng của bọn chị thật sự có thể tới làm việc tại chỗ của em sao?”
Tống Sở gật đầu và đáp: “Dĩ nhiên là có thể rồi, còn xem bọn họ muốn qua bên đó không, sau đó em sẽ sắp xếp giúp.”
Lý Tú Chi cười nói: “Ngày mai chị sẽ viết thư hỏi anh ấy, chị đoán là anh ấy chọn công việc làm ruộng kia.”
Mặc dù làm ruộng mệt hơn so với canh cửa, nhưng tiền lương lại cao hơn, mỗi quý lại còn được tăng lương, có tiền thưởng gì đó, mà chồng cô ấy lại không giỏi giao tiếp nên làm công việc này là vô cùng phù hợp.
Quan trọng là còn bao ăn ở, vậy thì lại có thể giảm bớt một khoản chi tiêu.
Phải biết rằng cha cô ấy làm việc ở nhà máy da, hiện tại lương mỗi tháng cũng chỉ hơn ba mươi một chút, là công nhân cũ, còn mới vào thì chỉ hai mươi đồng, còn phải tự lo cơm.
Lâm Lệ Phương cười nói: “Chắc chồng chị cũng sẽ chọn công việc làm ruộng, bây giờ nhà bọn chị cũng đang khá thiếu tiền, mà cuộc sống ở thủ đô thì tốn kém nhiều.”
Cô ấy đi học không cần tiền, nhưng cô ấy lại muốn cho đứa nhỏ đi học khi đứa nhỏ lớn lên, vậy nên việc chi tiêu cũng rất nhiều, phải tiết kiệm một chút.
Tống Sở là sự lựa chọn ngoài ý nghĩ của bọn họ: “Được, đi làm ruộng thì tốt hơn, bên anh hai của em ta vừa hay lại đang thiếu người giỏi về phương diện này.”
“Trưa mai, nếu chị và chồng chị không có việc gì bận, thì em sẽ đưa hai người tới đó xem một chút, nếu thấy phù hợp thì ở lại.” Cô nói với Lâm Lệ Phương.
“Bọn chị không bận việc gì, trưa mai bọn chị sẽ cùng đi với em, thật cám ơn em, Sở Sở.” Lâm Lệ Phương cảm thấy như vậy thì chồng của cô ấy không cần phải tới tìm việc ở công trường nữa rồi.
Tống Sở cười rồi xua xua tay: “Chúng ta đều là bạn, chị không cần phải khách khí, hơn nữa anh hai của em thật sự cũng đang thiếu người, hai người đây cũng là đang giúp em mà.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương đều vẫn rất cảm kích cô.
Tiền lương và phúc lợi cao như vậy, dù không có chồng của bọn họ đu nữ thì chắc chắn cũng sẽ tuyển được người, Tống Sở là đang cố ý giúp đỡ bọn họ.
Nếu loại công việc này mà ở phố huyện của bọn họ, thì chắc chắn sẽ có người muốn đi.
Sau khi Tào Tuệ nghe cô nói, thì cô ấy không nhịn được mà hỏi Tống Sở: “Sở Sở, cái công việc canh cửa, em trai của tớ có thể thử không?”
“Lần này thằng bé không đậu kì thi vào trường cao đẳng, bây giờ rảnh rỗi ở nhà cũng không phải là một chuyện hay, con người của nó cũng khá thích ngồi yên, vậy nên việc canh cửa với nó chắc chắn không thành vấn đề.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không thuận tiện thì thôi.” Cô lại nói thêm một câu.