Mặc dù người nhà của Tào Tuệ đều là công nhân, điều kiện gia đình cũng tạm ổn, nhưng họ đang gây dựng lại gia đình.
Cô ấy và em trai thì đang ở chỗ cha, cô còn có hai người anh và một cô em gái là từ bên mẹ ghẻ.
Hơn nữa mẹ ghẻ đã nhường công việc lại cho một người anh trai, cả nhà về sống chen chúc ở chung một chỗ, vì nhiều người nên việc chi tiêu cũng rất cao.
Sau khi cô ấy lên đại học, dĩ nhiên là cô ấy không thể làm việc ở bộ nông nghiệp nữa, không có tiền lương, nên cha của cô ấy muốn để em trai đi làm một công việc tạm thời, để giảm bớt một chút gánh nặng cho gia đình.
Nhưng em trai cô ấy lại muốn thi đại học, mà công việc tạm thời ở trong phố huyện của cô ấy lại rất khổ cực, còn thời gian với sức lực đâu mà học hành.
Công việc canh cửa cũng rất tốt, được bao ăn bao ở lại nhàn rỗi, có thể dành thời gian để học bài và tiếp tục thi vào trường cao đẳng.
Nếu không phải bởi vì điều này, thì quả thật cô ấy sẽ không mở miệng làm phiền Tống Sở.
Tống Sở không thèm quan tâm mà cười nói: “Cái này không thành vấn đề! Thằng bé vẫn còn muốn thi vào trường cao đẳng năm sau sao?”
“Phải, thành tích của thằng bé rất tốt, nhưng mà nhà tớ đông người quá nên khá ồn ào, việc học tập năm nay của nó cũng vì vậy mà thường bị ảnh hưởng, sau đó nó chỉ lên chuyên ngành, nhưng nó lại muốn thi vào đại học khoa chính quy ở thủ đô, nên nó đang chuẩn bị thi tiếp vào sang năm.” Tào Tuệ nói đúng sự thật.
Tống Sở gật đầu nói: “Sang năm cứ tiếp tục thi, vẫn còn rất nhiều hy vọng, cậu bảo thằng bé tới đây đi, sau đó thử một chút, phù hợp thì ở lại làm, nếu thằng bé thi đậu đại học rồi, anh của tớ tuyển dụng lại là được.”
Nhắc tới đây, cô nghĩ mình có thể đào tạo mấy người anh của cô thành sinh viên trước, rồi sau khi tốt nghiệp thì sẽ trực tiếp đi làm ở xưởng.
Em trai của Tào Tuệ thì có thể đào tạo được, nếu như mà có nguyện vọng này, sau khi thi đậu đại học xong thì có thể chọn chuyên ngành có liên quan.
“Vậy thì tốt quá, ngày mai tớ sẽ gọi điện thoại cho cha tớ, để dặn em trai tớ tới thủ đô.”
Tào Tuệ cũng cảm kích cô như những người khác: “Sở Sở, thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, nếu ở nhà mọi người có người thân thích nào đáng tin cậy lại chịu khó thì đều có thể giới thiệu.” Tống Sở cười nói.
Tính cách của ba người họ cũng khá tốt, cũng không phải là người có tính thích lợi dụng và chỉ biết hám lợi, vậy nên người mà họ giới thiệu cũng đáng tin cậy.
Dĩ nhiên là nếu như có vấn đề thì cứ trực tiếp sa thải là được, vậy nên cô mới không có nói là mình túi núi.
Ba người họ cùng mỉm cười và gật đầu: “Được, đến lúc đó nếu như có ai thì bọn chị lại tới làm phiền em.”
Sở Sở đúng là tốt, nếu đổi lại là người khác thì ai mà nhận bọn họ.
Đặc biệt là Lâm Lệ Phương và Lý Tú Chi, trong lòng họ cảm thấy vô cùng biết ơn cô, đợi khi chồng bọn họ tới đó xem thử một chút, nếu quả thật phù hợp thì sẽ nói lại cho người thân thích vừa chịu khó làm lại đang gặp khó khăn trong nhà để tới đó thử, chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng chết đi được.
Từ nãy tới giờ Điền Mộng La vẫn luôn ngồi ở trên giường, khi nghe được cuộc đối thoại giữa mấy người bọn họ, thì trong lòng của cô ta cảm thấy không vui.
Anh và em trai của cô ta đều vẫn chỉ là công nhân tạm thời, một tháng chỉ nhận được mười mấy đồng, mà còn không có bao ăn ở.
Vốn dĩ cô ta còn định vác mặt đi hỏi thử cái công việc canh cửa kia, nào ngờ đâu bị Tào Tuệ mở miệng trước.
Đợi cô ta xoắn xuýt cả nửa ngày thì cũng đã muộn, tới lúc cô ta muốn nói chuyện với Tống Sở một chút, thì cô đã đi súc miệng và lên giường ngủ, thế nên cô ta cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cô ta suy nghĩ trong đầu, sau này vẫn nên tới nói chuyện với Tống Sở và đám người kia nhiều một chút, cô chơi chung với Ngưu Nhã Lệ mà đối phương cũng chưa từng nói sẽ giúp cô ta việc gì.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Tống Sở lái xe chở Lâm Lệ Phương và chồng cô ấy đến phía núi bên kia.
Chồng của Lâm Lệ Phương là một người đàn ông cao lớn, hiền lành nhút nhát, khi gặp Tống Sở, chào hỏi xong cũng không nói lời nào nữa, cô cũng nhìn ra được là anh ta đang rất căng thẳng.
Lâm Lệ Phương ôm đứa nhỏ ngồi ở ngay bên cạnh anh ta, trong lòng cô ấy cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Sở Sở, em giỏi thật đấy, còn biết lái xe nữa.” Cô ấy không nhịn được mà cảm thán.
Quan trọng là Tống Sở không những biết lái xe, mà cô còn có xe.
Còn nhà cô ấy thì ngay cả chiếc xe đạp cũng không có, hẳn là Tống Sở có điều kiện gia đình còn tốt hơn so với Ngưu Nhã Lệ.