Đẹp đẽ như Cố Việt mà được đưa tới mạt thế, không chỉ gây thương nhớ cho phụ nữ, có khi đàn ông cũng phải nhớ thương.
“...” Cố Việt từ trước tới giờ mới chỉ gặp duy nhất một tên lưu manh, chính là Tống Sở muốn ép anh lấy cô ở trước mặt này đây.
Với lại xinh đẹp như hoa là cái quái gì?
“Cô có ý tốt thật đó.”
“Có gì mà không tốt đâu.” Tống Sở đi tới gần: “Anh chỉ cần trả lời một câu, được hay không được, nếu không được, tôi sẽ tự đi tới tỉnh thành.”
Cô muốn tới tỉnh thành xem xem, có thứ gì dùng được không, cũng có chút tò mò với nơi thành thị của thời kỳ này, dù sao cô chỉ từng được thấy nơi này những bức ảnh đen trắng.
Bây giờ rời nhà đến tỉnh thành cần phải tới đoàn đội để kê khai chứng minh, cùng Cố Việt tới nhà máy cơ giới tỉnh để làm linh kiện cho máy ép dầu, sẽ có thêm lí do để xin nghỉ kê khai chứng minh, giảm bớt được nhiều thủ tục.
Sau khi cô thu thập xong, mùi hương nhàn nhạt trên người thoang thoảng trên chóp mũi, Cố Việt lùi ra phía sau vài bước, vành tai phiếm hồng, anh tuấn lạnh lùng nói: “Tùy cô.”
“Vậy thì được rồi.” Tống Sở thích nhất là thuận theo cột mà trèo: “Đợi anh lành hẳn rồi, chúng ta sẽ tới đại đội để xin phép, như vậy là xong rồi.”
“Giờ tôi về trước, anh nghiên cứu thiết bị ấp trứng tiếp đi, chúng ta tranh thủ để làm một lần là thành công luôn.” Cô bước ra ngoài vài bước rồi xoay người lại vẫy tay với anh.
Cố Việt có chút mất tự nhiên mà gật đầu: “Được, cô đi thong thả.”
Giờ này người trong thôn đã ngủ hết rồi, Tống Sở bật đèn pin đi trên con đường nhỏ trong thôn.
Đột nhiên phát hiện một cây đại thụ ở cách đó không xa, có người đang đứng ở đó, cô nâng đèn pin hướng về phía người kia.
Người kia rõ ràng không ngờ sẽ bị Tống Sở phát hiện, vội đưa tay ra che chắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tống Sở cũng không đuổi theo, nhãn lực của cô rất tốt, vừa nãy nhờ có ánh sáng của đèn pin mà đã nhìn rõ được mặt người kia rồi.
Môi cô nhếch lên suy ngẫm, con ngươi trong mắt lạnh lùng, muộn như vậy rồi mà Phương Nguyệt Lan vẫn đứng ở gốc cây đại thụ ở sân phía ngoài chỗ thanh niên tri thức, chắc chắn đang có ý đồ gì đó.
Bây giờ trong lòng cô gái đó chắc đang rất khó chịu, dù sao muộn như này rồi mà cô ta vẫn xuất hiện ở chỗ của Cố Việt, vừa nghĩ đã thấy tâm tình tốt lên không ít.
Cô rất thích bị người khác thù hằn ghen ghét với mình nhưng lại chẳng làm gì được cô.
Tống Sở đoán không hề sai, Phương Nguyệt Lan một hơi chạy đi thật xa, phát hiện Tống Sở không hề đuổi theo mới dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống mặt đất khóc rít lên.
Mấy ngày gần đây của cô ta vô cùng khổ sở, nguyên nhân chính là Tống Sở và Đường Phụng khiến cô ta thành người hoàn toàn bị gạt bỏ trong nhà, mấy anh trai càng lạnh lùng với cô ta, mấy chị dâu càng thường xuyên mắng mỏ.
Kể cả cha mẹ cũng bắt cô ta phải làm nhiều việc hơn.
Cuộc sống của cô ta không hề tốt đẹp, còn cuộc sống của Tống Sở trong thôn ngày càng tốt hơn.
Không chỉ bắt được heo rừng chia cho người trong thôn, còn mở được nhà xưởng ép dầu nào đó, bây giờ người trong thôn đều thay đổi thái độ mà khen Tống Sở không ngớt, điều này càng khiến cô ta càng trở nên căm ghét hơn.
Ngày trước Tống Sở ở trong thôn có toàn là tiếng xấu, giờ lại có được công lao như vậy, cô nhất định sẽ không quan tâm đến việc tẩy trắng của Phương Nguyệt Lan đâu.
Đặc biệt cô ta còn nghe nói Tống Sở ngày nào cũng mang cơm cho thanh niên tri thức Cố, khiến trong lòng cô ta càng ghen tị.
Chạng vạng hôm nay thấy Tống Sở tới chỗ thanh niên tri thức, cô ta không nhịn được mà đứng bên ngoài dưới gốc cây đại thụ để chờ, nhưng không ngờ lại đợi đến khuya như vậy.
Tống Sở vậy mà tới giờ mới đi ra từ chỗ thanh niên tri thức, cứ nghĩ đến việc hai người họ cùng ở trong phòng, lòng cô ta giống như bị ai đó bóp chặt, giày vò đến khó chịu vô cùng.
Thanh niên tri thức Cố ngày trước chán ghét cô như vậy, sao bây giờ lại đồng ý để cô đưa cơm chứ?
Rõ ràng chỉ có cô ta là người thích anh thật lòng, sao anh lại không nhận ra điều đó?
Tất cả chuyện này đều là do Tống Sở, đúng vậy, đều là do cô gái không biết xấu hổ Tống Sở kia...