Ngày thứ hai anh tư Tống xin nghỉ vào thành phố tìm mối quan hệ.
Tống Sở dắt theo chín người kia lên núi hái quả để xuống núi ép dầu như thường, ba người phụ nữ kia cũng cần mẫn hơn, ngoài phơi quả chè, còn biết giúp đỡ ép dầu.
Qua hai ngày, anh tư Tống bên này đã liên hệ được người quen của lãnh đạo trong vài xưởng thông qua bạn bè trong thành phố của anh ta.
Anh ta bèn chạy đến tìm Tống Sở giành công.
“Em gái, chuyện em giao cho anh làm đã ổn thỏa rồi, lúc nào đi tìm những lãnh đạo kia?”
Tống Sở hỏi: “Anh đã liên hệ với những người trong xưởng kia rồi sao?”
Anh tư Tống hỏi: “Xưởng dệt, xưởng đường, nhà máy cơ giới và xưởng đồ dùng trong nhà.”
Tống Sở cười vỗ bả vai anh tư của cô: “Không tệ, anh tư anh rất giỏi.”
Anh tư Tống được khen đến vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Hì hì, nói sao cũng là anh của em mà.”
“Ngày mai em dẫn anh và Đường Khánh cùng đến mấy xưởng này tìm lãnh đạo của bọn họ thảo luận.” Tống Sở nói.
Anh tư Tống khó hiểu hỏi: “Sao lại dẫn Đường Khánh?”
Tống Sở cười nói: “Trước đây không phải em nói muốn tặng cho anh một món quà sao, đó chính là anh ta.”
“…” Anh tư Tống trợn to mắt: “Em tặng cậu ta cho anh làm gì?”
Anh ta có thể không cần món quà dọa người như vậy sao?
“Em phát hiện anh tư rất có tài năng trên quan hệ đối ngoại, cho nên muốn để cho anh chuyên phụ trách việc tiêu thụ, trao đổi sau này, con người Đường Khánh này rất khôn khéo, nhanh mồm nhanh miệng, em muốn bảo anh ta sau này đi theo anh.”
“Anh ta là đầu gấu thứ hai trong thôn, sau này lăn lộn theo anh, chẳng khác nào đàn em của anh, anh dẫn ra ngoài không phải có thể hiện gấp bội sao?”
Anh tư Tống vốn vẫn không vui vẻ, nghe cô nói như vậy cảm thấy có lý một chút: “Nhưng cậu ta sẽ nghe anh sao?”
“Nếu anh ta không nghe anh thì cứ nói với em, không có gì mà một trận đánh không làm được.” Tống Sở nói ngang ngược.
Anh tư Tống: “…” Vẫn là em gái của anh ta giỏi.
Chưa kể, thật ra trước kia anh ta xem như lăn lộn theo Đường Khánh, nếu bây giờ đối phương ngược lại đi theo anh ta, ngẫm nghĩ vẫn rất đã.
“Vậy thì bảo cậu ta làm đàn em đi.”
Anh tư Tống cũng không phải người dễ lừa như vậy: “Nhưng bé út, món quà này của em cũng thật có chút không ra làm sao.”
Tống Sở ngoắc ngón tay với anh ta, anh ta lập tức lại gần.
“Nói thật với anh, em định qua một khoảng thời gian nữa mở trại nuôi gà trong thôn, tuyển anh làm chuyên phụ trách tiêu thụ đối ngoại, như vậy không những anh có thể trở thành công nhân, còn có thể không cần làm việc nữa, ra ngoài cũng có thể diện gấp bội.”
“Chuyện vui này thế nào?” Anh tư cô thuộc loại người không mồi câu thì không làm việc.
Lúc này anh tư Tống mới thích thú: “Thật sao?”
“Anh nhìn em giống người lừa đảo sao? Nhưng anh phải tiếp nhận việc đổi đồ ở nhà xưởng ép dầu để tập luyện, sau này mở trại nuôi gà mới phát huy tốt.”
Tống Sở dừng một chút rồi nói: “Em sẽ nói cậu đặc biệt phê duyệt một kỳ nghỉ cho anh, gần đây cũng không cần đi làm nữa.”
Anh tư Tống chán đi làm nhất, anh ta thích chạy ra bên ngoài, quả là rất vui vẻ: “Quá tốt rồi, em gái vẫn là em hiểu anh.”
“Nhưng anh sẽ không thảo luận với những lãnh đạo kia đâu!” Anh ta gãi đầu.
Bảo anh ta đi thảo luận với công nhân bình thường, anh ta còn thoải mái, nhưng nếu thảo luận với lãnh đạo trong xưởng, anh ta nghĩ thôi đã căng thẳng rồi.
“Không sao, em dẫn hai người đi thảo luận một lần trước, thảo luận xong lần sau anh đã có kinh nghiệm rồi.” Tống Sở vẫn rất xem trọng anh tư.
Anh tư Tống nhìn em gái tự tin như vậy, gật đầu: “Được thôi.”
Ngày hôm sau, Tống Sở dậy từ rất sớm, lên núi cắt cỏ cho heo ăn, đợi lúc người khác đi làm, cô đã gánh cỏ cho heo ăn về.