“Tống Sở, hôm nay sao sớm vậy?” Có người trong thôn gặp phải thì cười chào hỏi cô.
Gần đây Tống Sở gặp người trong thôn đều sẽ chủ động chào hỏi, không còn ương bướng, đáng ghét như thế nữa, thêm chuyện chia dầu, bây giờ người trong thôn gặp cô cũng sẽ chủ động chào hỏi.
Tống Sở cười nói: “Hôm nay tôi phải vào phố huyện thảo luận chuyện dùng dầu trao đổi với lãnh đạo của mấy xưởng, cho nên làm xong công việc của hôm nay trước rồi hẳn đi.”
“Cô thật sự vẫn muốn vào thành phố tìm những lãnh đạo kia thảo luận sao?” Các thôn dân ngẩn người, trước kia bọn họ đều cho rằng Tống Sở nói khoác lác, không ngờ cô thật sự muốn làm.
Tống Sở cười nói: “Đương nhiên là thật, lời tôi nói nhất định phải thực hiện.”
“Mọi người cứ làm việc, tôi đi trước.” Cô cũng không nói quá nhiều, người khác cũng sẽ không tin.
Quả nhiên đợi sau khi Tống Sở đi, các thôn dân đã tụm năm tụm ba lại.
“Các bà nói Tống Sở có thể vào xưởng lớn trong phố huyện đổi đồ sao?”
“Tôi thấy không có khả năng lắm, người ta bên đó mua đồ là cần phiếu và tiền, sao có thể đổi.”
“Đúng đó, hơn nữa lãnh đạo của các xưởng lớn đó đâu dễ nói chuyện như vậy, Tống Sở còn quá non rồi.”
“Người trẻ tuổi chịu chút thất bại cũng tốt, sau này không vênh váo.”
Người trong thôn căn bản đều giữ thái độ chuyện này không có khả năng hoàn thành lắm.
Tống Sở đi xin nghỉ với Đường Dân, rồi dẫn anh tư Tống và Đường Khánh cùng vào thành phố, còn mượn hai chiếc xe đạp.
Vào tới phố huyện, anh tư Tống hỏi: “Em gái, chúng ta đi xưởng nào trước?”
“Đi xưởng dệt trước đi.” Tống Sở nói.
Anh tư Tống gật đầu: “Được.”
Ba người đến cổng xưởng dệt, anh tư Tống bảo bảo vệ gọi người công nhân quen biết kia ra trước.
Người đó dẫn bọn họ vào trong xưởng, đi thẳng đến phòng làm việc của chủ nhiệm hậu cần.
“Tôi chỉ ngỏ lời giúp các người, có thể thành công hay không tôi mặc kệ.” Người này vừa đi vừa nói.
Tống Sở cười nói: “Có thể ngỏ lời là được, làm phiền anh rồi.”
Người này nghe thấy Tống Sở da trắng, vẻ ngoài xinh đẹp mở miệng, mặt đỏ lên: “Không, không phiền.”
Trong thôn lại còn có nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, còn xinh đẹp hơn hoa khôi xưởng của bọn họ nữa.
Đến cửa phòng làm việc, người đó đi vào một chuyến trước, lúc này mới ra nói: “Các người vào đi.”
Ba người Tống Sở đi vào, bèn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trong phòng làm việc.
Trên mặt ông ta mang theo vẻ kiêu ngạo: “Các người tìm tôi có việc gì?”
Nếu không phải cháu trai giới thiệu, ông ta sẽ không gặp những người trong thôn này.
Tống Sở tự nhiên, thoải mái tiến lên cười nói: “Chủ nhiệm Lý, chào ông, tôi là Tống Sở của thôn đê dưới, hôm nay qua đây chủ yếu là muốn gửi tặng phúc lợi cho xưởng các ông.”
Nhìn Tống Sở trắng nõn xinh đẹp, kèm theo đôi mắt long lanh, tự tin, ấn tượng đầu tiên của chủ nhiệm Lý với cô cũng không tệ.
Chỉ là nghe nói như vậy, không khỏi bật cười: “Tặng phúc lợi? Là các người?”
Tống Sở lấy một thùng dầu nặng hai cân trong ba lô ra, đưa qua: “Chủ nhiệm Lý, ông xem xem dầu này thế nào?”
Chủ nhiệm Lý nhận dầu qua rồi mở ra, bèn ngửi thấy một mùi thơm dầu: “Đây là dầu chè?”
Trước đây ông ta đi công tác qua một nơi, bên đó coi dầu chè ăn được là chính, bọn họ bên này vẫn là lần đầu thấy.
Tống Sở cười nói: “Chủ nhiệm Lý quả nhiên có kiến thức, đây là dầu chè hảo hạng.”
Được cô nói có kiến thức, mặt chủ nhiệm Lý mang theo chút nụ cười: “Dầu này có liên quan gì đến tặng phúc lợi?”
“Chủ nhiệm Lý, bây giờ người trong thành phố các ông mua dầu cũng khá căng nhỉ?”
“Đúng là có chút căng.” Mặc dù chủ nhiệm Lý làm một công chức, nhưng trong nhà ăn dầu chỉ dựa vào chút phiếu dầu kia mua cũng không đủ, có lúc còn phải đến chợ đen mua, nhưng không phải tháng nào cũng có thể mua được.