Hiệu trưởng Chu đã dự liệu trước là đại đa số chắc chắn đại đa số những giáo sư này sẽ cảm thấy hứng thú, thế nhưng không ngờ rằng ai ai cũng đều cảm thấy hứng thú, tâm tình lại còn hưng phấn như vậy.
“Mọi người chắc chắn là sẽ tham gia hết hả?” Ông ta hỏi.
Thầy Nghiêm đánh nhịp nói: “Hạng mục tốt như vậy dĩ nhiên là muốn tham gia rồi, Tống Sở đều xuất không chỉ là giả thiết, mà em ấy còn cung cấp số liệu, tôi cảm thấy khả năng thành công sẽ không nhỏ.”
“Dĩ nhiên rồi, chúng tôi cũng không phải là muốn tranh giành công lao gì, nhưng những hạng mục như vậy rất quan trọng đối với lĩnh vực khoa học nông nghiệp, cho nên chúng tôi rất muốn tự mình tham dự, hòa hiếu kết giao và chứng kiến tận mắt.”
“Tương lai Tống Sở lại còn là người chủ đạo phát động hạng mục này, chúng tôi tham dự cũng chỉ là nhân viên nghiên cứu.” Ông ta bổ sung.
“Đúng vậy, Tống Sở đề xuất hạng mục tốt như vậy, lại còn giải quyết được mọi vấn đề giai đoạn trước, tương lai hạng mục này thành công thì em ấy vẫn là người chủ đạo, chúng tôi sẽ không cướp công lao, chỉ muốn tham dự vào thôi.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng chỉ là có kinh nghiệm tương đối phong phú, chỉ có tác dụng trợ giúp thôi.”
Tống Sở có thể phân tích hết các loại số liệu của giai đoạn trước và được phê duyệt, như vậy đã thể hiện là chắc người ta cũng có thể hoàn thành một mình, chỉ là sẽ hao phí nhiều thời gian là tinh lực hơn thôi.
Huống hồ ba thí nghiệm của cô được phê duyệt cùng nhau, một người đâu thể ôm hết được.
Nhìn từ số liệu toàn vẹn của ba phần tài liệu này bọn họ cũng đã đoán chừng được, Tống Sở muốn mời bọn họ hỗ trợ, chẳng qua cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, chứ không phải nghiên cứu chủ đạo.
Bây giờ ở niên đại này, những giáo sư chuyên gia thế hệ trước này, hiện tại cũng chỉ một lòng một dạ dốc tâm sức muốn làm cho sự nghiệp khoa học nông nghiệp của quốc gia được phát triển thêm một tầng mới, tư lợi cá nhân chiếm phần rất nhỏ.
Cho nên dù bối phận của bọn họ rất cao, danh tiếng trong phương diện này cũng lớn hơn Tống Sở, nhưng lại tình nguyện đi trợ giúp, phụ đạo.
Hiệu trưởng Chu cũng hiểu rõ những chuyên gia già của trường học này, chỉ cần có hạng mục tốt thì sẽ tuyệt đối thoải mái mang theo toàn bộ sự nhiệt tình và tinh lực đi làm.
“Được, vậy tôi sẽ thống kê ra một phần danh sách ngay tại đây, ngày mai sẽ đưa cho Tống Sở.”
Ông ta lấy một tờ giấy trắng ra, viết phân loại ba hạng mục ở bên trên, bên dưới viết tên các giáo sư ghi danh.
Sau khi viết xong đưa cho bọn họ duyệt thử: “Tống Sở đã mượn phòng thí nghiệm tốt nhất của trường học, ngày mai sẽ bắt đầu nghiên cứu, còn rốt cuộc là bắt đầu hạng mục nào trước thì tôi cũng không rõ lắm, cho nên ngày mai tôi sẽ thông báo cụ thể cho mọi người sau nhé?”
Thầy Nghiêm tràn đầy hứng thú hỏi: “Ngày mai Tống Sở sẽ bắt đầu nghiên cứu sao?”
“Em ấy nói như vậy.” Hiệu trưởng Chu gật đầu.
Thầy Nghiêm không nhịn được nói: “Vậy còn cần gì chờ ngày mai mới chắc chắn hạng mục chứ, bây giờ có thể gọi em ấy tới đây, đúng lúc tất cả chúng tôi đều ở đây, cũng tiện thảo luận, phân công cùng nhau.”
“Đúng đúng, thầy cho người đi tìm Tống Sở tới đây, chúng tôi quyết định cùng nhau.”
“Hiệu trưởng Chu, chúng tôi sẽ chờ ở đây.”
Đối với những giáo sư già này mà nói thì nghiên cứu khoa học giống như một đứa trẻ vậy, bọn họ nhìn thấy đứa bé sắp được sinh ra thì vội vã không chờ nổi mà muốn nhìn thử, thậm chí còn muốn ôm lên.
Hiệu trưởng Chu: “...”
Trước đó thì ai ai cũng vội vã muốn đứng dậy rời đi, bây giờ lại ở lì một chỗ không đi, ông ta không biết nên nói gì nữa.
Nhìn dáng vẻ của những giáo sư già này thì hôm nay mà không gọi Tống Sở tới, chắc chắn là bọn họ sẽ không đi.
Ông ta chỉ có thể bảo thư ký gọi điện thoại đi tới ký túc của Tống Sở, kêu cô tới.
Lúc này Tống Sở mới vừa ăn cơm ở nhà ăn xong, đang trở về nhà trọ cùng với mấy người Lý Tú Chi.
Vừa mới tới cửa, quản lý ký túc xá đã hô lên: “Tống Sở, em có điện thoại.”
Tống Sở đi vào nghe điện thoại, sau khi ra ngoài thì nói với mấy người Lý Tú Chi: “Em phải tới phòng hội một chuyến, các chị về ký túc trước đi.”
Mặc dù có chút tò mò tại sao cô lại phải tới phòng hội nghị, nhưng mấy người cũng không hỏi nhiều.
Các cô ấy luôn cảm thấy địa vị ở trường học của Tống Sở không giống với những học sinh khác.
Mấy người lên lầu, Tống Sở tới văn phòng mà bí thư nói.