“Mấy người anh này của cô, bây giờ cũng đều đang phát triển rất tốt ở những lĩnh vực riêng.” Thịnh Thanh Dương xúc động.
Lúc trước nhìn những người anh này của cô, cũng không ai có thể tưởng tượng được sau khi bọn họ đi tới thủ đô lại phát triển tốt như vậy, cũng phải giỏi hơn rất nhiều cái loại người có gia thế bối cảnh ba đời đó.
Tống Sở cười nói: "Cũng khá tốt, bọn họ cũng không muốn cản trở gia đình của chúng tôi."
Bây giờ, không chỉ xưởng sản xuất của anh tư càng ngày càng lớn mà sau khi bán ra một số loại thiết bị điện nhỏ như nồi cơm điện cũng đã rất nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường đồ điện.
Anh tư đã căn cứ theo lời đề nghị của cô, cũng mua các vị trí quảng cáo vào khung giờ vàng ở đài và radio, bây giờ chỉ cần người ở nhà có tivi hoặc là thường xuyên nghe máy thu thanh, chỉ cần nhắc tới đồ điện, thì chắc chắn nghĩ tới đầu tiên chính là xưởng đồ điện của anh ta.
Mặc dù bỏ vốn quảng cáo lớn nhưng phản hồi lại là khả quan đáng kể, bây giờ đồ gia dụng điện của trong xưởng không chỉ tiêu thụ trong cả nước mà còn nhanh chóng mở ra và chiếm lĩnh thị trường, lại là cung không đủ cầu.
Quán ăn riêng tư của anh hai cũng đã tạo được tiếng vang rất lớn ở thủ đô này.
Anh cả dựa theo kế hoạch của cô, dẫn người trồng trọt bắt đầu đã có thành quả.
Bây giờ, ngay cả anh ba cũng đã gọi các sinh viên từ Đại học Sư phạm đến, cùng nhau mở ra một trung tâm giáo dục dạy kèm, nhắm vào cấp tiểu học, học sinh đầu cấp trung học cơ sở, khai trương các lớp dạy kèm khác nhau.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục trở lại, rất nhiều gia đình cũng coi trọng việc giáo dục, trung tâm dạy kèm làm ăn khá bùng nổ.
Tất nhiên, đây cũng là do anh ba Tống nhìn thấy anh trai và em trai của mình phát triển tốt, anh ta không nhịn được mà nóng lòng, lấy được đề nghị và tiền cho mượn của Tống Sở, lúc này mới làm ra thành tựu giống như vậy được.
Ở thủ đô cũng hoàn toàn không có mấy người biết anh ba Tống cũng là anh của Tống Sở, nhưng Thịnh Thanh Dương thì lại biết.
Đứa con của anh trai anh ta đã được gửi đến trung tâm dạy kèm, anh ta mới phát hiện hóa ra là anh ba Tống mở.
Cũng vì vậy mà không khỏi không cảm thấy Tống Sở rất lợi hại, không chỉ chỉ có mình trâu bò, còn muốn mấy người anh cũng cải tạo thành trâu bò luôn.
Thịnh Thanh Dương cảm thán xong, cười hì hì nhìn Tống Sở hỏi: "Sở Sở, gần đây tôi làm ở văn phòng kinh tế cũng không có thành tích gì. Bàn tay vàng này cô có phải cũng giúp tôi nghĩ nghĩ một chút biện pháp đi được không, cho một ý kiến hay?"
Anh ta luôn cảm thấy hôm nay Tống Sở hẹn mình đi ra ngoài cũng không phải là đơn giản chỉ ăn cơm tụ họp như vậy thôi.
Sau khi anh ta được điều đến văn phòng kinh tế thủ đô, đã được bổ nhiệm vào phòng xúc tiến đầu tư, đây cũng là do gia đình anh ta sắp xếp.
Mặc dù nói bộ phận này dễ dàng làm ra thành tích, nhưng phòng xúc tiến đầu tư cũng không phải dễ dàng như vậy.
Công việc bọn họ phụ trách là xúc tiến đầu tư cho cả nước, anh ta ngược lại là vào bằng mạng lưới giao thiệp trước, kéo hai đầu tư ở tỉnh Nam bên kia, nhưng cũng không phải là hạng mục lớn lao gì, cũng không được coi là nổi bật.
Khi anh ta bước vào bộ phận xúc tiến đầu tư, anh ta đã kéo được thành công hai vốn đầu tư, vốn dĩ là thành tích cũng được xem như là rất tốt, nhưng gần đây lại nghe được người của công ty chế thuốc Lô Nghĩa Kiệt và Thụy Đằng đã vào cuộc.
Hôm nay đối phương lại là tiếp đã người của công ty chế thuốc Thụy Đằng, nếu như đối phương thật sự đồng ý xây hang ở bên này của bọn họ, thì công trạng này sẽ vô cùng vượt trội.
Ở lúc trước khi còn chưa có đến huyện Nam, anh ta và Lô Nghĩa Kiệt đã từng cạnh tranh với nhau, và mối quan hệ của họ ở thủ đô không được tốt cho lắm, hai bên đầu có chút không ưa đối phương, anh ta rất không thích dáng vẻ bề ngoài hai mặt vừa khiêm tốn vừa tàn nhẫn của đối phương.
Nhưng không ngờ sau khi trở về không bao lâu, Lô Nghĩa Kiệt lại được chuyển đến làm cùng một văn phòng với anh ta và lại trở thành đối thủ cạnh tranh.
Như vậy, Thịnh Thanh Dương lại càng là thấy Lô Nghĩa Kiệt không vauwf mắt, cũng vì vậy cho nên hôm nay anh ta vẫn còn đang suy nghĩ, phải làm sao mới có thể kéo về vốn đầu tư tốt hơn, cũng không muốn bị bên kia so đo.
Bây giờ nghĩ đến mấy người anh của Tống Sở phát triển tốt như vậy, cô lại là nổi danh là bàn tay vàng, anh ta lập tức mặt dày mà xin giúp đỡ.
Tống Sở cũng không có vòng vo, mà thẳng thắn hỏi: "Anh Thịnh có phải lại có chuyện chế thuốc phiền não với Lô Nghĩa Kiệt và Thụy Đằng hay không?"
Thịnh Thanh Dương ngẩn người, nói: "Làm sao cô biết?"
Anh ta là một người thông minh, chớp mắt một cái đã phản ứng lại, nói: "Sở Sở, hôm nay cô hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, sẽ không cũng là vì chuyện này đó chứ?"
Nếu không, thì làm sao hiểu rõ như vậy, còn đột nhiên nhắc tới vấn đề này.