Tiếp đó chính là ném những ánh mắt vô cùng hâm mộ tới Thịnh Thanh Dương, người này thật là may mắn, lại có quan hệ tốt với Tống Sở như vật, khiến cho cô phải trực tiếp ra mặt chỉ định anh ta là người phụ trách.
Bọn họ cứ thắc mắc, bình thường bộ trưởng Ngô vẫn rất công chính, không thể nào quan tâm tới Thịnh Thanh Dương quá như vậy được.
Đồng thời cũng ném cho Lư Nghĩa Kiệt ánh mắt đồng tình, còn người này thì quá bi thảm.
Không nói tới hai công ty dược phẩm lớn kia, mà vốn dĩ Lư Nghĩa Kiệt cũng đã trải đường cho vụ dược phẩm Thụy Đằng xong xuôi hết rồi, rất có khả năng lôi kéo được đầu tư xây nhà máy, ai ngờ lại bị Thịnh Thanh Dương lập tức cướp mất.
Gần đây Thịnh Thanh Dương nhằm vào Lư Nghĩa Kiệt tương đối rõ ràng, bọn họ cũng đã âm thầm hỏi thăm được.
Hóa ra trước kia Lư Nghĩa Kiệt vì để tranh thủ một công việc mà ám toán Thịnh Thanh Dương, ép người ta tới một huyện thành nhỏ hẻo lánh để làm việc, cũng vì vậy mà Thịnh Thanh Dương mới trả thù.
Bọn họ cũng có thể hiểu được, dẫu sao nếu đổi người bị ám toán thành bọn họ thì chắc chắn cũng sẽ ghi hận.
Lần này cũng là bản lĩnh của Thịnh Thanh Dương cao hơn một bước, hơn nữa cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng che giấu ý đồ của mình, thật ra thì bọn họ muốn chung sống với người như vậy hơn.
Bằng không người giống như Lư Nghĩa Kiệt kia, bình thường đều thấy cười hóp mắt rất hiền lành, nhưng ai biết lúc nào lại đâm một đao sau lưng người ta chứ.
Lư Nghĩa Kiệt còn không biết dưới sự vạch trần của Thịnh Thanh Dương, thật ra thì mặt mũi của gã đã bị không ít đồng nghiệp nhìn rõ rồi.
Lúc này sắc mặt rất không dễ nhìn, thật sự là không có cách nào miễn cưỡng mình lại nở nụ cười tiếp được.
Giải thích rõ ràng xong, bộ trưởng Ngô cũng không nói thêm gì nữa, bố trí công việc xong thì cho giải tán.
Thịnh Thanh Dương về phòng làm việc của mình cất tài liệu trước, sau đó mới tới nhà vệ sinh.
Vừa mới đi ra đã thấy Lư Nghĩa Kiệt đứng ở hành lang, giống như là cố ý chờ anh ta.
Anh ta nhướng nhướng mày: “Có chuyện gì?”
Lư Nghĩa Kiệt cũng không mang nụ cười thân thiện giống như bình thường nữa, ngược lại là sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Dương: “Có phải anh rất quá đáng rồi không?”
“Ban đầu chính là do tao vận dụng quan hệ liên lạc được với dược phẩm Thụy Đằng, lần này cũng là do tao mời người phụ trách của bọn họ tới, thế nhưng mày lại không biết xấu hổ mà nẫng tay trên như vậy.” Đây là thứ là gã tức giận nhất.
Thịnh Thanh Dương đã trực tiếp cướp mất miếng thịt đang đưa tới miệng của gã.
Thịnh Thanh Dương cười nhạo một tiếng: “Mày không hiểu tại sao tao phải cố ý nẫng tay trên à? Thật hay giả bộ vậy?”
Anh ta đi tới bên cạnh Lư Nghĩa Kiệt, thấp giọng nói: “Chuyện người đàn bà năm đó đã làm cho tao bị gia tộc đưa tới huyện Nam, mày thật sự cho rằng tao không tra ra được là mày giở trò quỷ ở sau lưng à?”
“Ả đàn bà kia bỏ thuốc tao, sau đó muốn cởi quần phát sinh quan hệ với tao, từ đó bám vào tao, chẳng lẽ không phải là do em gái mày hiến kế cho ả à?”
“Lư Nghĩa Kiệt, tao chính là cố ý nhắm vào mày, cố ý muốn nẫng tay trên của mày đó.” Anh ta lộ ra bộ dáng chính là muốn chỉnh mày đó, mày có thể làm gì tao nào.
Lư Nghĩa Kiệt lập tức biến sắc, hiển nhiên không thể nào ngờ Thịnh Thanh Dương cư nhiên có thể tra được những thứ này: “Có phải anh đã hiểu lầm cái gì không? Hoặc là có người nào đó ở sau lưng khích bác ly gián quan hệ của chúng ta?”
Thịnh Thanh Dương liếc gã một cái: “Lư Nghĩa Kiệt, mày không muốn thừa nhận cũng chẳng sao, nhưng đừng coi tao là thằng ngu. Năm đó tao đã hoài nghi là mày có tham dự vào, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy, bây giờ thì đã tra ra rõ ràng là mày làm rồi.”
Trong tay anh ta có chứng cứ, chỉ là thứ này chỉ có thể chứng minh rằng anh ta đã bị Lư Nghĩa Kiệt gài bẫy, đối phương cũng chỉ giật giây ả đàn bà kia mà thôi, không có cách nào dùng tới chế tài của pháp luật cả.
“Với lại, tại sao tao có thể nhẹ nhàng nẫng tay trên của mày như vậy, trong lòng mày không biết chút gì sao?”
“Mày trêu chọc ai thì không trêu, lại cứ nhất định phải đi chọc Tống Sở, em ấy có hơi hẹp hòi hơn tao, mày thật sự cho rằng ngoại trừ nhà họ Cố thì em ấy không có cách nào để báo thù mày nữa hả?”
Anh ta giơ tay lên nặng nề đập một cái lên vai Lư Nghĩa Kiệt: “Nguyên nhân thất bại lớn nhất lần này của mày, chính là đã trêu chọc vào người không thể chọc nổi, tao chỉ có thể nói là đáng đời mày.”