Sau khi Thịnh Thanh Dương nói xong cảm thấy cuối cùng cục tức chặn trong lòng kia cũng ra được rồi, nên cũng lười để ý tới đối phương, buông tay xuống rời đi không chút do dự.
Lư Nghĩa Kiệt nhìn bóng lưng Thịnh Thanh Dương rời đi với ánh mắt hung ác, trong lòng chẳng những cảm thấy vô cùng bức bối, mà còn có một loại xúc động muốn hộc máu.
Gã hoàn toàn không ngờ rằng năng lực của Tống Sở lại lớn như vậy, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới người phụ trách của ba công ty dược phẩm lớn.
Quả nhiên, cô đã tra ra được chuyện lúc trước là do gã làm, bằng không thì cũng sẽ không lợi dụng chuyện này để báo thù gã.
Lúc này gã có hơi hối hận, đáng lẽ nên chờ sau khi chắc chắn chuyện xây nhà máy dược của dược phẩm Thụy Đằng rồi mới tìm Tống Sở xả giận cho em gái mới đúng.
Ai ngờ gã cố gắng nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ vì chuyện này mà thua đau một vố.
Không chỉ có như vậy, mà mấy ngày nay đột nhiên nhà họ Cố lại ra tay chèn ép nhà họ Lư, lần này ngay cả ông lão Cố cũng nhúng tay vào, càng làm cho gã phát hiện, trước đó đã đoán sai địa vị của Tống Sở ở nhà họ Cố rồi.
Bây giờ gã quả thật đã giận tới muốn phát điên phát khùng rồi, nhưng lại không thể làm gì, loại tư vị này quá khó chịu, quá bứt rứt.
Đã nhiều năm qua, gã ngấm ngầm trù tính không ít người, nhưng chưa từng bị thất thủ như vậy, lại còn bị đả kích trả thù nhanh như thế nữa.
Gã không cam lòng!
Gã gọi điện thoại cho trợ lý của Brown, muốn hẹn gặp một lần.
Nhưng đối phương lại không cho chút mặt mũi nào, trực tiếp từ chối yêu cầu của gã, còn rất thẳng thừng mà nói cho gã biết là sau này đừng có liên lạc với ngài Brown nữa.
Gã đâu thể nào nghe không hiểu chứ, đối phương đã hoàn toàn ghét bỏ mình, đây chắc chắn là do Tống Sở giở trò quỷ.
Lần đầu tiên phải chịu thất bại lớn như vậy, ả đàn bà kia, gã nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Vì vậy gã đã chạy đi nghe ngóng tình hình thương lượng lúc ấy từ phiên dịch viên kia.
Người kia không phát hiện Lư Nghĩa Kiệt đang thăm dò, cho nên rất kiêu ngạo tự hào kể lại chuyện kia một lần, còn nói cả chuyện chỉ định số người và đối phương để cho Tống Sở kiến nghị chọn địa điểm xây dựng nhà máy, khen Tống Sở hết lời.
Ông ta không biết, ông ta khen Tống Sở hết lời thì trái tim Lư Nghĩa Kiệt lại rất khó chịu và bức bối giống như là bị cứa một dao vậy.
Chờ khi hỏi thăm xong, Lư Nghĩa Kiệt về nhà đập hết hơn nửa đồ vật trong phòng.
Lúc này mới lên tinh thần, chạy đi gọi mấy cú điện thoại, tung tin việc chỉ định số người và Tống Sở có thể ảnh hưởng đến việc lựa chọn địa điểm xây dựng nhà máy chi nhánh của hai công ty dược phẩm.
Gã tin tưởng rằng chỉ cần tung tin này ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người chủ động tới tìm Tống Sở.
Chỉ cần cô châm chước cho người nào, hoặc là hỗ trợ chỗ tốt gì đó thì gã sẽ có cách dẫn dắt dư luận cho người tố cáo cô, hoặc là giật dây người tới bộ Kêu gọi đầu tư và bộ Đối ngoại làm ầm ĩ.
Chắc chắn những người không có được sự giúp đỡ của cô kia cũng sẽ sinh ra oán khí.
Gã cũng không tin Tống Sở đối mặt với những quyền lợi và cám dỗ lớn như vậy mà sẽ không động lòng, ít nhất thì vô cùng có mặt mũi, lòng hư vinh cũng dễ dàng bành trướng lên, sau đó thì chủ động đi nhúng tay vào chuyện này.
Càng nghĩ Lư Nghĩa Kiệt càng cảm thấy khả thi, kêu người lập tức tung tin ra ở thủ đô.
Cũng vì vậy, tên tuổi của Tống Sở vừa lắng xuống lại hot trở lại.
Những người từng nghe nói qua chuyện Tống Sở kéo về được dây chuyền sản xuất lúc trước càng cảm thán bội phục cô không thôi, đúng là quá trâu bò mà.
Còn những người nghe nói về cô lần đầu tiên cũng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Còn những người có liên quan tới lợi ích trong đó, lập tức tìm bộ Kêu gọi đầu tư hỏi thăm tin tức, sau khi nhận được câu trả lời chính xác thì lập tức kích động.
Ngày hôm sau, không chỉ những người muốn trúng thầu địa điểm đầu tư xây dựng nhà máy dược chi nhánh chủ động muốn tìm Tống Sở giúp đỡ. Mà cũng có không ít người ở những tỉnh thành khác cũng nhận được tin tức này, cũng đều muốn liên lạc nhờ Tống Sở hỗ trợ.