Ra khỏi xưởng cơ khí, anh tư Tống và Đường Khánh còn cảm thấy có chút không chân thực.
Anh tư Tống không nhịn được mà véo vào cánh tay Đường Khánh.
Đường Khánh đau đến nỗi nhảy dựng lên: “Em là cái gì đấy?”
Anh tư Tống cười ngây ngốc: “Em xem xem em có đang nằm mơ không.”
“Mơ cái rắm, sao em không tự cấu mình ý?” Đường Khánh liếc anh ta.
Sau đó lại gần Tống Sở hưng phấn hỏi: “Lão đại, thôn chúng ta sắp có máy cày rồi à?”
Bất kể là đàn ông ở thời đại nào thì cũng có sự yêu thích đặc biệt dành cho xe, cho dù đó chỉ là máy cày.
Tống Sở chán ghét kéo anh ta ra: “Đó chẳng phải là rõ rành rành sao? Ngày mai có thể đến lái máy kéo về.”
“Lão đại, em giỏi quá đi, anh khâm phục em.” Đường Khánh không kìm được mà giơ ngón trỏ với Tống Sở.
Lấy ít quả dại trên núi về ép dầu không chỉ có thể đổi vải, đường và đồ gia dụng, mà còn có thể đổi một cái máy cày. Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì nói ra ai dám tin chuyện này!
Tống Sở nỏ nụ cười: “Đấy là mấy anh thiếu hiểu biết. Sau này vẫn còn nhiều thứ khiến các anh mở mang tầm mắt hơn cơ, học nhiều chút, đừng để em mất mặt.”
“Đúng vậy, anh nhất định sẽ ngày ngày học tập theo lão đại.” Đường Khánh cảm thấy bản thân quen được một người lão đại như vậy quá là chính xác.
Phụ nữ thì làm sao? Chủ tịch còn nói phụ nữ gánh nửa bầu trời.
Anh tư Tống thấy Đường Khánh xun xoe trước mặt em gái mình, không thoải mái mà chạy đến chen vào.
“Em gái, em quả thực là người lợi hại nhất thôn ta.” Anh tư Tống cũng không kìm được mà nịnh bợ, em gái anh ta làm sao mà đỉnh vậy, đến cả máy cày cũng lấy về được.
Tống Sở liếc anh ta: “Vậy nên sau này mấy anh đừng ngáng chân em.”
“Không ngáng, tuyệt đối không ngáng chân em, nếu trong nhà có ai ngáng chân em thì anh sẽ liều với người đó.” Anh tư Tống bảo đảm.
Sau đó anh ta trồm trộm lại gần cười hỏi: “Em gái, đưa máy cày về rồi thì ai lái? Em thấy anh có được không?”
Đường Khánh vừa nghe lập tức nói: “Anh cũng được.”
Tuy rằng bọn họ không biết lái nhưng mà có thể học.
Tống Sở lười để ý tới bọn họ: “Chuyện này để đại đội trưởng sắp xếp.”
Vốn dĩ anh tư Tống và Đường Khánh đang hy vọng và vui mừng thì ngẩn ra: “…”
Ba người về đến thôn, Tống Sở liền đến văn phòng tìm Đường Dân: “…”
Anh tư Tống và Đường Khánh liền về thôn hô to gọi nhỏ, tuyên dương một trận.
Tiếc là mọi người nghe nói xưởng đường, xưởng dệt và xưởng gia dụng sẽ đổi đồ, đến cả xưởng cơ khí cũng cho máy cày thì chẳng ai tin cả, cho rằng hai người này mặt dày này lại khoác lác rồi.
Trước đây hai người họ chắc chắn sẽ gây lộn với những người này, nhưng bây giờ họ có thể chịu đựng được.
Bây giờ không tin bọn họ cũng không sao, ngày mai mấy người nay lại bịt mắt mà thôi, hừ!
Ở phòng làm việc, Đường Dân và mấy vị cán bộ thôn nghe Tô Mạn nói xong chuyện hôm nay lên trên bàn việc thì ai nấy đều sững sờ.
Đường Dân không dám tin mà hỏi: “Sở Sở, thật à? Cháu đừng có lừa gạt mọi người.”
Đừng nói là vải, đường hay đồ gia dụng, cái máy cày kia khoa trương quá.
Tống Sở phát hiện bây giờ bọn họ còn chưa thay đổi được tư tưởng cũ. Thực ra không hề lỗ chút nào, chiếc máy cày bình thường không dùng tới, mỗi tháng còn tiêu tốn không ít xăng, ngược lại còn hời ấy chứ.
Có điều cũng có thể hiểu được, suy cho ở thời đại này cái xe đạp cũng là một chuyện lớn chứ đừng nói là máy cày.
Tống Sở nói: “Cháu lừa mọi người làm gì, ngày mai lên huyện là sẽ rõ, đầu óc cháu làm gì có bị làm sao.”
“Các cháu mượn máy cày thật à?” Có một người cán bộ nuốt nước bọt hỏi.
Bọn họ mong ngóng chiếc máy cày đã lâu, tiếc là công xã có hạn, căn bản không thể phân tới thôn họ.
Bây giờ Tống Sở lại mượn được ở xưởng cơ khí một cái máy cày. Điều này giống như nằm mơ vậy, khiến người ta không dám tin.
Tống Sở cạn lời nói: “Mượn thật ạ, hơn nữa chỉ cần luôn cung cấp dầu hoặc là những thứ khác cho xưởng cơ khí thì chiếc máy cày này chúng ta có thể sử dụng dài dài.”