Đường Dân đợi Tống Sở xác định nhiều lần là thật sự đổi thành máy cày, ngày mai mang theo dầu đi đổi rồi lái trở về, ai ai cũng kích động không thôi.
Tống Sở mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, trong thôn có ai biết lái máy cày không?”
Bản thân cô chưa từng lái thứ kia, nhưng từng lái xe hơi, xe tải, xe buýt, phải học lái máy cày hẳn rất đơn giản.
Đường Dân suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Trước đây thôn chúng ta đều không xin được máy cày, cho nên không cho người đi học.”
“Vậy phải làm sao? Không ai biết lái, ngày mai làm sao lái về?”
“Hay là đến công xã mời người biết lái đến giúp?”
Vài cán bộ sốt ruột, chỉ lo bọn họ bên này không ai biết lái máy cày, qua vài ngày nhà máy cơ giới bên đó lật lọng.
Tống Sở cười nói: “Không cần một mình đi mời người nữa, ngày mai tôi đi học rồi lái về.”
“Cô có thể học được ngay?” Có cán bộ không nhịn được hỏi, hiển nhiên không tự tin lắm.
Tống Sở gật đầu: “Tôi thông minh, học cái đó thì đơn giản, chốc lát là có thể học được.”
“…” Bọn họ vẫn là lần đầu nghe người ta tự khen mình thông minh, nữ đầu gấu thôn chính là khác biệt.
Đường Dân che chở cho cháu gái nhà mình: “Được, vậy ngày mai cháu đi thử trước.”
Nếu không học được, ông ập tức cho người đến công xã mời người biết lái đến thay thế.
Tống Sở cười nói: “Các ông cũng bàn bạc chọn ra người thận trọng chút, đến lúc đó đến nhà xưởng ép dầu chuyên lái máy cày đi.”
Cô không có hứng làm tài xế máy cày trong thôn.
Mấy người Đường Dân đã bàn bạc ngay, cuối cùng tạm quyết định chọn ba người, đến khi đó bảo bọn họ thay nhau học, ai học lái giỏi nhất trước thì chọn người đó.
Mặc dù máy cày là nhà xưởng ép dầu dùng dầu đổi lấy, nhưng nhà xưởng ép dầu thuộc về thôn, cho nên sau khi lái máy cày về cũng có thể để trong thôn dùng chung.
Tống Sở hỏi mấy người: “Ngày mai phải gửi mấy trăm cân dầu, các ông muốn đi xem cùng không?”
Đường Dân có chút lo lắng: “Đi, chúng ta cũng đi xem xem.”
Mấy cán bộ khác cũng vậy, không tận mắt thấy đổi máy cày về, bọn họ không chắc chắn: “Đúng, cùng đi, chúng tôi cũng giúp kéo dầu.”
Nói xong, Tống Sở rời khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Tống Sở nhanh chóng ăn cơm ở nhà trước, sau đó xách giỏ đi tìm Cố Việt.
Sau khi vào cửa, Cố Việt đang giặt quần áo trong sân.
Thấy Tống Sở đi vào, anh ngẩng đầu nói: “Cô vào trước đợi tôi vài phút, tôi sắp xong rồi.”
Tống Sở gật đầu, đi vào đặt giỏ lên bàn, lại đi đến cửa phòng uể oải tựa vào rồi nhìn Cố Việt giặt quần áo.
Đồng thời còn phát hiện mấy nữ thanh niên tri thức kia của chỗ thanh niên tri thức, hôm nay đều nấu cơm bên ngoài, thỉnh thoảng còn nhìn lén Cố Việt vài lần.
Thanh niên tri thức Khương vốn cũng vậy, nhưng sau khi thấy Tống Sở đi vào, cô ta đã trở về phòng, rõ ràng vẫn còn không vui với chuyện lần trước.
Cố Việt vẫn mặc áo sơ mi trắng, rất tôn lên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng kia của anh, bộ dạng chậm rãi giặt quần áo như một bức tranh.
Thời đại này vẫn chưa phổ biến đàn ông thời thượng và đàn ông đẹp như hoa, kiểu dịu dàng, tuấn tú, lịch sự, nhanh nhẹn này như Cố Việt được ưa chuộng nhất, đặc biệt anh lại là một trong những nhân tài xuất chúng.
Tống Sở không kìm được cảm thán, tên này đích thị là hoóc-môn biết đi bộ, đi đến đâu cũng thu hút người.
Chỉ là không biết cuối cùng đóa hoa lạnh lùng này sẽ bị ai hái.
Chân của Cố Việt đã tốt hơn nhiều rồi, anh giặt xong quần áo còn tự mình phơi trong sân, lúc này mới quay người trở lại phòng.
Thấy Tống Sở mệt mỏi dựa bên cửa, anh cười hỏi: “Đứng ở đây làm gì?”
Hỏi xong anh đi vào trong ngồi xuống trước, tự lấy cơm nước ra.