Ba người còn lại bên này cũng đã được chọn, cả ba người đều có sở trường của chính mình, ví dụ như toán, khả năng tư duy và quan sát, và khả năng không gian.
Lại qua hai ngày kế, tất cả mọi người ai cũng đều mong cuộc thi quốc tế chính thức khai mạc.
Lần này cuộc thi sẽ ghi hình và phát trên tivi, và tin nổi bật cũng sẽ được đăng lên trên bản tin.
Người nhà họ Tống biết Tống Sở sắp lên tivi thì ai nấy cũng đều phấn khích không thôi, họ còn đi truyền tin đi khắp nơi.
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc còn cố ý gọi điện thoại về quê để dặn người nhà họ Đường và người nhà họ Tống xem tin và cuộc thi.
Sau khi Đường Dân nhận được cuộc gọi xong, ông kích động không thôi, không ngờ là nhà họ Đường bọn họ lại có người được lên tivi.
Vì vậy ông đã thông báo qua chiếc loa lớn trong thôn là vào 7 giờ tối người dân trong thôn có thể đến ủy bản thôn để xem tin tức, Tống Sở sẽ lên bản tin.
Về cuộc thi, phải đợi ngay mai bắt đầu rồi mới được phát trên tivi.
Bây giờ không có kỹ thuật truyền hình trực tiếp, bên đài truyền hình ghi lại rồi còn phải làm hậu kỳ để ngày hôm sau phát là đã tốt lắm rồi.
Về tivi, thì nhà Đường Dân có một cái, ông dự định mấy ngày tới sẽ chuyển nó tới khu nhà ở lớn ở ủy bản thôn để mọi người qua xem.
Không phải là của nhà Tống Sở, mà là do Đường Hữu Hoa mua và mang về cho mọi người.
Bây giờ Đường Hữu Hoa và anh tư Tống lăn lộn bên ngoài, cũng có khá nhiều tiền trong tay, nên họ đã mua và mang về không ít đồ cho gia đình.
Người dân trong thôn đang làm việc, nghe thấy âm thanh từ trong loa lớn của ủy bản thôn, thì người nào người nấy cũng đều sững người.
“Tôi không nghe lầm chứ, Sở Sở sắp được lên tivi?”
“Bà không nghe lầm đâu, đại đội trưởng không thể nào lừa chúng ta đâu, Sở Sở thật sự sắp được lên tivi đấy.”
“Thế cũng giỏi quá đi, tôi nghe nói Sở Sở là đứa nhỏ có triển vọng nhất trong thôn của chúng ta.”
Ngoan ngoãn, lại sắp được lên bản tin tivi, những người có thể lên tivi ở trong lòng bọn họ mà nói, đều là những nhân vật lớn.
“Cái này còn cần bà nói à, Sở Sở vốn dĩ chính là đứa nhỏ có triển vọng nhất trong thôn của chúng ta.”
“Không chỉ của thôn chúng ta, mà Sở Sở còn là là đứa nhỏ có triển vọng nhất huyện chúng ta, mấy người có thấy ở huyện nam có người nào khác được lên bản tin tivi chưa?”
“Đúng đúng, Sở Sở của chúng ta là người đầu tiên ở huyện nam được lên bản tin tivi, con bé thật là giỏi.”
“Không được, một hồi nữa tôi phải đi tới thôn cách vách để nói chuyện này với người thân thích, để bọn họ thấy Sở Sở của chúng ta giỏi ra sao.”
“Đúng đúng, nói với người của những thôn khác nữa, để cho tất cả mọi người đều đến xem.”
“Sở Sở thật đúng là làm chúng ta có thêm thể diện, mộ tổ tiên của nhà ông Tống bốc khói xanh mà.”
Vì Tống Sở mà bây giờ thôn Hạ Bá đã trở thành thôn giàu có nhất huyện, và trong lòng mọi người ai cũng đều công nhận và thích cô.
Cũng vì vậy, khi nghe Tống Sở được lên bản tin tivi, mọi người đều cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo, xem thôn chúng tôi đi ra ngoài này.
Rất nhanh, một truyền mười, mười truyền một trăm, bốn phía trong thôn, ai cũng đều biết chuyện Tống Sở sắp được lên bản tin tivi, làm người trong huyện cũng biết.
Các nhà máy lớn nhỏ trong huyện cũng nghe nói về việc này, sau khi thương lượng xong thì họ cũng loa trong xưởng để thông báo.
Chủ động mượn người nào mà ở nhà có tivi, và đặt nó ở một nơi chuyên tổ chức hội nghị nhà máy, để buổi tối ai muốn cũng đều có thể đến xem.
Việc này đối với người huyện nam bọn họ mà nói là một việc trọng đại, Tống Sở thật đúng là làm họ có thêm thể diện và vẻ vang.
Nhìn xung quanh huyện và thành phố một chút, chỉ có mỗi người ở huyện nam bọn họ là được lên tivi, khi nghe nói Tống Sở sẽ đại diện cho đất nước để tham gia cuộc thi quốc tế, thì bọn họ rất tự hào.
Rất nhanh, ngay cả tỉnh thành và những huyện và thành phố khác cũng biết chuyện này, họ rối rít thông báo cho tất cả mọi người tới lúc đó xem tin tức tivi và cuộc thi.
Tống Sở là trạng nguyên đến từ tỉnh Nam họ, việc cô tham gia cuộc thi quốc tế và lên bản tức, là giành vẻ vang cho tỉnh Nam!