Cố Việt với vẻ ngoài đẹp trai như ngọc, anh trở thành tiêu điểm khi đứng ở trên sân khấu.
Sau khi trọng tài chính tuyên bố bài hoàn thành của anh có hiệu lực, thì anh trở về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Nếu không phải vì trước đó người chủ trì đã nói, những người xem ngồi ở giữa khán phòng không được phát ra tiếng động làm ảnh hưởng tới cuộc thi đấu của những sinh viên, thì mọi người đã muốn vỗ tay rầm rộ rồi.
Lúc này mọi người đều cảm thấy ngộp vì kích động không thôi.
Sau khi Cố Việt hoàn thành, cái người là thiên tài vật lý vốn dĩ vẫn còn ở làm đề mới lộ ra dáng vẻ như không thể tin được.
Mặc dù anh ta xem Cố Việt là đối thủ, bản thân lại có quyết tâm chiến thắng, nhưng bây giờ lại thua anh, còn cách biệt lớn như vậy, điều này đã lập tức đả kích anh ta.
Thất thần trong chốc lát, anh ta mới lấy lại tinh thần mà bắt đầu vùi đầu vào giải đề tiếp.
Mười sáu phút sau khi Cố Việt hoàn thành đề, thì người này cũng đã giải xong đề.
Còn những người còn lại thì khá chậm, hạng ba thì đến hai mươi phút sau mới hoàn thành, tiếp đến mới lần lượt có người hoàn thành.
Bởi vì đề thi tương đối khó, họ cũng sợ có người mãi không làm được, cho nên trọng tài chính quy định phải làm xong trong vòng một tiếng rưỡi, không làm được thì cứ tính là một tiếng rưỡi.
Cuối cùng có năm người không làm được, thời gian cộng dồn là một tiếng rưỡi, năm đội bọn họ cũng gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Năm phút sau, bên trọng tài chính tuyên bố đề bài của vòng cuối cùng.
Đây là đề có liên quan tới môn toán, hóa và sinh, độ khó của nó không thể thấp hơn so với vòng trước.
Có rất nhiều sinh viên đang ngồi tại đó nghe không hiểu gì, nhìn còn không hiểu, chứ nói gì là giải đề.
Một nửa người dự thi còn lại cũng lộ rõ vẻ mặt sầu não, đề này cũng quá khó rồi.
Trong vòng này, ngoài Tống Sở ra, còn có mấy người là thiên tài ở bộ môn hóa và sinh vật học, mặc dù bọn họ cũng cảm thấy đề khá khó, nhưng họ vẫn khá tự tin.
Khó thì mới có thể làm nổi bật khả năng và trình độ của bọn họ chứ.
Tống Sở mỉm cười và bước lên sân khấu với dáng vẻ vô cùng tự tin và ung dung, những người đang quan sát cô ở phía dưới còn hồi hộp hơn cả cô nhiều.
Vẻ ngoài và khí chất của cô là tốt nhất trong số các sinh viên ở đây, nhất là khi cô cười lên, trông rạng rỡ vô cùng.
“Tống Sở, tôi đã từng nghe qua tên của bạn, thầy tôi cũng khen ngợi bạn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thua bạn.” Sau khi lên sân khấu, một thiên tài sinh vật học nhìn Tống Sở và nói.
Nghe được câu này của cậu ta, những người xem phía dưới cũng không vui.
Người này là đang tự tìm rắc rối sao? Cái gì mà sẽ không thua Tống Sở, mặt thật đúng là lớn.
Nếu không phải là vì không được phát ra tiếng động gây ảnh hưởng, thì mọi người đã muốn lên tiếng chê bai hoặc là mắng cậu ta rồi.
Mấy người trọng tài cũng nhíu mày một cái, kiêu hãnh cũng tốt, nhưng cậu ta cũng đâu cần phải lên sân khấu để gây thù đâu?
Tống Sở ngẩng đầu lên và nhìn về phía người kia, thấy đối phương có vẻ rất tự tin, thật ra thì cậu ta cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần là kiêu ngạo, cảm thấy bản thân mình là một thiên tài nên xem cô là đối thủ.
Cô cũng không có thù oán gì người ta hay là mỉa mai, ngược lại là cô mỉm cười tao nhã lịch sự và đáp lại: “Được, tôi sẽ dốc hết sức mình để thi, tôn trọng đối thủ thiên tài là cậu đây.”
Câu nói này của cô đã làm trọng tài và không ít người xem cảm thấy có thiện cảm với cô, Tống Sở thật sự rất có phòng thái.
Người thiên tài kia gật đầu một cái: “Tôi cũng sẽ như vậy.”
Cậu ta cũng không có căm thù, hay là xem thường Tống Sở, mà là cậu ta xem cô như là đối thủ nên mới nói như vậy, cái này là sự kiêu hãnh của thiên tài.
Nhưng quả thật là cậu ta cảm thấy bản thân mạnh hơn Tống Sở.
Rất nhanh, hai người họ đi tới chỗ giải đề dành cho riêng mình.
Lần này quy tắc cũng giống khi nãy, giải đề trong một tiếng rưỡi, nếu không thì sẽ tính là một tiếng rưỡi.
Tống Sở cẩn thận nhìn qua đề một lần trước, đề này đối với người khác mà nói thì rất khó, nhưng đối với cô thì nó thật sự rất đơn giản.
Không còn cách nào khác, vì dẫu sao thì kinh nghiệm cả đời của cô cũng nhiều hơn người khác.