Dĩ nhiên, đây đều là tự cô tích lũy, nếu không bỏ ra cố gắng cả đời thì cũng vô ích.
Hơn nữa sau khi nhìn lướt qua đề xong, cô cũng có thể nhận định được với độ tuổi của cô ở kiếp trước, thì cái đề này đối với cô mà nói cũng là chuyện nhỏ, trình độ giáo dục mà bọn cô được tiếp thu cao hơn rất nhiều so với hiện tại, kiến thức và tầm nhìn cũng như vậy.
Cái đề này đối với hiện tại là đề khó, nhưng khi đặt ở thời gian của bọn cô thì nó là bình thường.
Mà cô cũng không giấu nghề, cô đã nói là sẽ tôn trọng đối thủ, vậy thì phải tôn trọng họ, chẳng qua là người khi nãy đừng đả kích.
Cô nhanh chóng giải đề, đúng năm phút sau, cô giơ tay lên và nói: “Tôi hoàn thành rồi.”
Phó trọng tài đứng bên cạnh và trọng tài chính ngồi phía trên: “...” Thật hay giả vậy, cô giải nhanh như vậy sao?
Những người khác có tại đó cũng ngớ người, có cần nhanh khiếp người như vậy không? Không biết là loạn hiểu đi.
Phó trọng tài lập tức tính giờ, sau đó bước lên kiểm tra phần giải đề.
Một lát sau, phó trọng tài mở miệng nói: “Tống Sở, sử dụng năm phút để hoàn thành.”
Sau khi đọc xong lời giải của Tống Sở, phó trọng tài thầm cảm thấy khiếp sợ, cô không chỉ giải xong đề trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mà cô còn dùng hai cách, thật đúng là khiến phó trọng tài không biết nên nói gì cho đúng.
Trọng tài chính nghe kết quả này thì cũng ngẩn người, nhưng sau khi thấy đáp án do phó trọng tài đưa ra thì bọn họ ai nấy cũng đều sửng sốt.
Tống thật sự là thiên tài trong số các thiên tài, chỉ năm phút mà đã giải được cái đề khó như vậy, còn trực tiếp thiết lập kỉ lục.
“Bài thi của Tống Sở hợp lệ.” Một người trọng tài chính tuyên bố.
Nếu không phải bây giờ đang thi thì trọng tài cũng muốn nói chuyện với Tống Sở một chút, bọn họ không hề biết đến cách giải thứ hai, và họ cảm thấy vẫn có thể tiếp tục phát triển.
Đúng vậy, thực chất thì đề này chính là một dự án hạng mục nghiên cứu, nhưng nó mới chỉ là bước đầu, mà câu trả lời của Tống Sở đã hoàn thiện nó, bổ sung những gì mà các chuyên gia trọng tài chưa làm ra được.
Người thiên tài khi nãy nói chuyện với Tống Sở ngẩng đầu lên nhìn Tống Sở đang tự tin quay về chỗ ngồi, lúc đó vẻ mặt của cậu ta như không thể tin được, trong lòng cũng chợt nảy sinh cảm giác sụp đổ.
Cái này sao có thể? Sao Tống Sở có thể hiểu nhanh như vậy được?
Cậu ta đã tìm ra được cách giải đề, nhưng tiếp đến phải tốn ít nhất hai mươi phút mới có thể giải xong, nếu không thuận lợi thì phải mất hơn nửa tiếng, cậu ta thấy như vậy đã là tốt lắm rồi.
Nhưng Tống Sở chỉ tốn năm phút, cái này cũng đả kích người ta quá rồi, cô còn là người bình thường sao?
Những thiên tài khác vốn dĩ cũng đã tìm ra được cách giải nên vô cùng tự tin, nhưng lúc này trong lòng toàn cảm xúc lẫn lộn, đồng thời cũng cảm thấy bị đả kích.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng bản thân là thiên tài, nhưng bây giờ mới phát hiện nếu so sánh với Tống Sở thì dường như sự chênh lệch giữa họ vẫn còn rất lớn.
Còn về phần Tống Sở có ăn gian hoặc là đã tiếp xúc với cái đề này trước đó chưa, thì chẳng có bất kỳ một người nào hoài nghi về điều này cả.
Bởi vì bọn họ ai cũng đều biết đề này là do một trong những người trọng tài chuẩn bị làm hạng mục, cũng không hề tiết lộ ra ngoài nên Tống Sở không thể nào đã từng tiếp xúc qua được.
Thấy thiên tài vốn dĩ có nhiều hy vọng nhất bị đoạt mất hạng nhất, để lộ ra dáng vẻ ngơ ngác vì bị đả kích khiến trong lòng nhiều người cảm thấy thoải mái hơn.
Xem kìa, người bạn kia cũng bị cô đả kích rồi, bọn họ có chậm một chút cũng bình thường.
“Khụ, mọi người tiếp tục giải đề đi.” Một người khụ một tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục giải đề.
Những người khác cũng đồng loạt ngồi giải đề tiếp, cậu thiên tài kia nghe người ta nói như vậy thì mới chợt phản ứng lại, lúc này cậu ta quay sang nhìn Tống Sở với ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi sau đó mới cắm đầu giải đề tiếp.
Tống Sở làm xong trong năm phút, các khán giả dưới khán đài đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn và kích động.
Tống Sở quả nhiên là danh bất hư truyền, quá xuất sắc!