Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 916 - Chương 916. Trong Lòng Sụp Đổ 1

Chương 916. Trong lòng sụp đổ 1 Chương 916. Trong lòng sụp đổ 1

Rất nhiều người âm thầm tính toán thời gian trong lòng, khi đó nụ cười ở trên mặt cũng rạng rỡ hơn.

Trong vòng thi thứ nhất, bọn họ đã giành được vị trí thứ bảy, nhưng đến vòng thi thứ hai và vòng thi thứ ba, hai người là Cố Việt và Tống Sở đã mạnh mẽ đè bẹp đối thủ và giành lấy vị trí đầu tiên.

Không chỉ bù lại thời gian đã mất ở vòng thứ nhất, mà họ còn bỏ xa hạng nhất trước đó.

Nói cách khác, trong cuộc thi hôm nay, bọn cô không cần phải thấp thỏm tích đủ điểm cho trận chung kết ngày mai.

Tống Sở trở về chỗ ngồi, Chu Vệ Đông và ba người kia nhìn cô với vẻ tràn đầy kích động và khâm phục.

Vốn dĩ bọn họ đã cảm thấy Cố Việt rất giỏi rồi, không ngờ Tống Sở cũng không kém cạnh, thậm chí là cô còn tốn ít thời gian hơn.

Nhưng lúc này không thể để những người vẫn còn đang thi bị ảnh hưởng được, nên bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không nói gì, chẳng qua là họ nhìn về phía Tống Sở với ánh mắt sáng ngời.

Vừa nãy khi Tống Sở và Cố Việt hoàn thành bài thi, bên đài truyền hình cũng đã quay lại một số cảnh nổi bật.

Nửa tiếng sau, cậu thiên tài vừa nói chuyện với cô cũng đã giải xong đề, đáp án cũng chính xác.

Nhưng cậu ta vẫn còn chậm hơn rất nhiều so với Tống Sở, lúc này sắc mặt của cậu ta trông khá khó coi, trong lòng vẫn có cảm giác bị sụp đổ.

Cậu ta phải cố gắng kìm nén lại mà tiếp tục giải cho xong đề, nếu không thì hiện tại cậu ta sẽ hoài nghi nhân sinh.

Tiếp đến, lần lượt có những người hoàn thành, cũng còn sáu người chưa hoàn thành, điều này cho thấy rõ đề này thật sự rất khó, khiến các thiên tài của một số trường cũng cảm thấy gay go.

Một vị trọng tài chính đứng lên tuyên bố chín đội sẽ bước vào cuộc thi ngày mai.

Sau đó là tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên ở nơi tổ chức, hết người này tới người khác đứng lên và cuối cùng tất cả mọi người đều đứng dậy.

Hay quá, lần này đội của họ thật quá giỏi, liên tiếp giành được vị trí hạng một suốt hai ngày, quá giỏi!

Đến hậu trường, Thẩm Quyên nhìn Tống Sở và nói: “Hai người đúng thật là giỏi, tôi đọc hai cái đề kia mà không hiểu gì, cũng không có biết cách giải mà hai người đã hoàn thành rồi.”

Thật sự là nếu không có so sánh thì sẽ không tổn thương, mặc dù bọn họ cũng bị đả kích, nhưng họ lại cảm thấy vui và kiêu ngạo nhiều hơn.

Vì Tống Sở và Cố Việt là đồng đội của họ mà.

Chu Vệ Đông cũng lên tiếng: “Đúng vậy, trong hai vòng thi đó, tôi còn đang xem xét đề mà hai người đã làm xong rồi.”

“Tôi xem xét đề xong rồi, nhưng mà đầu óc tôi lại cứ mơ hồ, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi cũng nghĩ mình chắc chắn sẽ không làm được trong vòng một tiếng rưỡi.” Trần Vĩnh Cường nói.

Nhưng Cố Việt chỉ mất chín phút, Tống Sở mất năm phút là đã có thể giải được cái đề mà họ nghĩ là khó rồi, hai người này đúng là khác thường mà, không thể nào sánh được với họ.

Chả trách hai người bọn họ vẫn tiếp tục đang học cao hơn ở trường, cả Tống Sở và Cố Việt đều có phòng thí nghiệm riêng của mình, hơn nữa nó còn là phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, sau đó là bắt đầu thực hiện hạng mục thí nghiệm.

Trước đây họ có thể cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ hai người, nhưng qua lần thi này, họ cảm thấy ngay cả ngưỡng mộ cũng không được, hai người này thật sự quá tài giỏi.

Tống Sở cười nói: “Mọi người còn khen nữa, là chúng tôi ngại đấy.”

Cố Việt mỉm cười không nói gì, sở dĩ anh có thể giải đề nhanh như vậy, ngoài năng lực trời ban của bản thân ra, cũng là vì anh đã tự tích lũy kinh nghiệm cho mình bằng cách đọc thật nhiều đọc sách ở trong không gian phòng thí nghiệm.

Về điểm này, bọn họ có ưu thế hơn đám người Chu Vệ Đông và những sinh viên nước ngoài kia, vậy nên anh cũng không cảm thấy bản thân mình ưu việt hơn người khác rồi có thái độ kiêu ngạo.

Tống Sở cũng có suy nghĩ giống anh, cô cũng không cảm thấy như vậy rồi tỏ ra xem thường những người khác.

Nghỉ ngơi một lúc, mấy người bọn họ đi ra khỏi cửa.

Lần này ngoài những người đứng ở ngoài cửa ngày hôm qua, còn có ba người là hai người lớn và một người nhỏ đứng đợi.

Cố Cẩn vừa nhìn thấy Tống Sở bước ra thì đã lập tức chạy tới: “Dì Sở Sở, dì thật là giỏi!”

Bình Luận (0)
Comment