Anh hai Tống bị tát một cái, cũng không dám nói gì, dù sao đây là cha anh ta đấy.
Lập tức cười nói: "Cha, con nói là trong mấy anh em chúng con thôi, con là người đàn ông có trách nhiệm nhất, nhưng mà cũng là học từ cha đấy, cha đối xử với mẹ tốt, chuyện này ai mà không biết chứ."
Tuy rằng mẹ anh ta là con cọp cái, cha anh ta hoàn toàn bị đàn áp, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng thay đổi dược, những lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Quả nhiên lúc này Tống Hữu Phúc mới tươi cười, "Đúng vậy, coi như con tinh mắt."
Nhưng anh ba Tống và anh tư Tống không để yên, "Cái gì nói anh là người có trách nhiệm nhất, bọn em cũng đâu kém anh."
Chị dâu ba Tống kéo tay của anh ba Tống, "Đương nhiên, em ba của anh đối xử với em rất tốt, cũng có hồ ly tinh muốn cám dỗ anh ấy nhưng đều bị anh ấy đuổi đi hết rồi."
"Em ba của anh mới là người có trách nhiệm nhất." Lời này đặc biệt nhấn mạnh với anh hai Tống.
Đối với chuyện này cô ta vô cùng hài lòng, chồng cô ta mới là tốt nhất.
Anh hai Tống: ". . ." Sao vợ anh ta lại không biết học hỏi vợ em ba gì hết vậy.
Anh tư Tống cũng nói: "Em làm người đàn ông độc thân kim cương là được, em còn muốn chơi thêm mấy năm nữa, hơn nữa tuy rằng nhiều người thích em, nhưng em chẳng qua lại với ai."
Không giống như là đám người Phỉ Lân, tốc độ thay bạn gái nhanh chẳng kém tốc độ thái rau hẹ.
Tống Sở cười nói: "Anh vui là được, dù sao không thể đùa bỡn ai, không thể làm một tên háo sắc giống như đám người Phỉ Lân được."
Anh tư Tống chỉ nghe lời khuyên của em gái, "Anh biết, yên tâm đi, anh của em cũng không phải là người như vậy."
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có hai con cọp cái đàn á, nhìn thấy cha mình khổ sở như vậy, anh ta cũng sợ lấy phải một con cọp mẹ.
Cho nên thật ra anh ta rất bội phục dũng khí của cha mình và Cố Việt, dù sao anh ta nhất định sẽ không lấy cọp mẹ, bây giờ anh ta muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Đương nhiên, lời này tuyệt đối anh ta không dám nói ra, bằng không nhất định sẽ bị hai con cọp mẹ cắn chết.
Tiếp đó anh tư Tống nhìn về phía anh cả Tống vẫn đang ngồi ngay ngắn, "Anh cả, có phải là anh nên cưới thêm một lần nữa rồi không?"
Anh cả Tống cười trả lời: "Còn chưa gặp được người thích hợp, đợi gặp được rồi hẵng nói."
Bây giờ sự nghiệp trồng trọt và nuôi dưỡng của anh ấy không tệ, trong thôn ở ngọn núi được bao thầu kia cũng có người muốn quyến rũ anh ấy, hoặc là được bà mối giới thiệu, nhưng mà anh ấy không để vào mắt.
"Hơn nữa hai đứa đám Đại Nữu vẫn còn nhỏ, anh sợ tìm mẹ kế sẽ đối xử với chúng nó không tốt, vẫn cứ đợi chúng nó lớn hơn chút rồi nói." Anh ấy bổ sung.
Hiện tại tinh lực của anh ấy đều đặt ở sự nghiệp và hai đứa nhỏ, tạm thời không có tâm tư lấy vợ.
Đường Phượng hừ lạnh nói: "Nếu để vợ kế bắt nạt đám Đại Nữu thì đó cũng là do con sai, ngay cả vợ mà cũng không quản nổi."
Anh cả Tống: ". . ." Mẹ anh ấy đúng là trợn mắt đoán mò, nói giống như cha anh ấy quản được bà ấy vậy.
Nếu cha anh ấy dám quản mẹ thì chắc chắn sẽ bị trừng trị.
"Đúng vậy, anh cả quá nhu nhược, sau này nếu muốn tìm vợ thì không thể tìm người mạnh mẽ, phải tìm người dịu dàng săn sóc mới được." Anh hai Tống nói.
Tiếp đó anh ta bèn bị chị dâu hai Tống nhéo một cái, "Anh cả tìm người thế nào cũng là do anh ấy thích, anh đừng có chõ mõm vào."
Người phụ nữ giống như chị dâu trước cũng không nhiều.
Anh hai Tống xoa xoa cánh tay bị đau, bĩu môi, "Anh không thèm chấp với đám phụ nữ các em."
Người một nhà vừa cười vừa nói, rất nhanh đã tới tỉnh Nam rồi.
Cố Diên mượn một chiếc xe bus nhỏ, nhờ người lái tới đón các cô.
Đám người Đường Phượng sốt ruột về quê, cũng không nám ở tỉnh Nam nữa mà trực tiếp ngồi lên xe bus đưa bà ấy về thôn Hạ Bá huyện Nam.
Hiện giờ cả gia đình của bà ấy đều rất tốt, hơn nữa con gái lại không chịu thua kém, được lên TV nhiều lần, bọn họ đúng là áo gấm về làng, ngồi trên xe mà không nhịn được chờ mong.