Sau khi xe chạy tới huyện Nam, chị dâu ba Tống và anh ba Tống xuống xe trước.
Hai năm qua chị dâu ba Tống vẫn theo anh ba Tống làm ngành giáo dục, cũng chưa từng về nhà cho nên rất nhớ.
Anh ba Tống đã ra ngoài định cư ở huyện, cho nên anh ta cũng chẳng nhớ nhung gì thôn xóm cả, vì thế xách theo túi lớn túi nhỏ đưa vợ về nhà mẹ đẻ.
Lần thi đậu đại học trước đây thật sự khiến anh ta rất kiêu ngạo.
Lần này trở về, anh ta còn chưa tốt nghiệp mà đã xây dựng lên một phòng giáo dục đứng đầu toàn quốc rồi, cha vợ và mấy người em vợ mà nhìn thấy anh ta nhất định sẽ khen anh ta một phen, nghĩ tới thôi mà thấy sảng khoái rồi.
Sau khi hai người xuống xe, chiếc xe tiếp tục chạy tới cửa thôn Hạ Bá.
Mọi người cũng đã phát hiện ra rồi, huyện thành thay đổi không ít, đường xá mở rộng, thoạt nhìn càng thêm phồn thịnh phát triển, hơn nữa còn xây một con đường nhựa trực tiếp thông tới thôn Hạ Bá.
Anh tư Tống cười nói: "Em gái, những thứ này đều là công lao của em đấy, trước đây em nói với anh Thịnh rằng muốn phát triển kinh tế thì phải xây đường trước, anh ta đã tổ chức xây không ít đường xá ở huyện Nam, đường ở thôn chúng ta là do huyện và khu nuôi dưỡng cùng nhau xây đấy."
"Bây giờ khu nuôi dưỡng ngày nào cũng bắt gà vịt đem ra ngoài bán, quy mô lại lớn thêm rồi, còn đường này cần phải xây."
Đường dễ đi, thời gian chạy xe cũng được rút ngắn rất nhiều, vận chuyển hàng hóa cũng dễ dàng hơn.
Tống Sở cười nói: "Chuyện này quan trọng là do anh Thịnh có bản lĩnh."
Thịnh Thanh Dương quả thực rất có năng lực, mấu chốt là còn biết lắng nghe ý kiến của người khác.
Một năm này anh ta vẫn luôn giữ liên lạc với Will, cũng đã đả động được đối phương, thêm hai tháng nữa là sẽ tới nước Hoa khảo sát thêm lần nữa, sau đó sẽ đầu tư xây dựng nhà máy.
Xây dựng con đường rộng rãi, chạy xe chưa tới mười phút mà đã tới thôn Hạ Bá rồi.
Trước đây lúc tới Nhiễu Sơn là Tống Sở đã nhìn thấy thôn rồi, phát hiện cũng có không ít thay đổi, không ít gia đình đều xây sửa nhà mới.
Sự thay đổi này cũng do khu nuôi dưỡng mang tới, bây giờ toàn thôn nhà nào cũng có người làm việc ở khu nuôi dưỡng, nghe nói quy mô đã lớn gấp hai lần rồi.
Sau khi cải cách mở cửa, thịt của khu nuôi dưỡng không chỉ giới hạn ở quốc doanh, còn có thể bán ra toàn tỉnh, lại còn chiếm được chợ bán thức ăn lớn ở một vài tỉnh, lợi nhuận ngày càng nhiều, cuộc sống của mọi người cũng ngày càng tốt hơn.
Thời điểm này mọi người đều đang ở nhà ăn cơm hoặc ngủ trưa rồi, nhưng mà cũng có mấy đứa trẻ đang chơi ở cửa thôn.
Thấy ô tô chạy vào, bọn nó cũng không còn hiếu kỳ giống như trước đây nữa.
Sau khi nhìn thấy đám người Đường Phượng bước xuống xe, bọn nó hoan hô rồi chạy đi gọi người lớn.
Bởi vậy chờ tới lúc đám người Đường Phượng xách quà cáp xuống xe, chuẩn bị đi vào thôn thì nhà họ Đường đã dẫn theo rất nhiều người tới.
Thấy đám người Đường Phượng và Tống Hữu Phúc, thôn dân đều không dám nhận.
Đúng là cả gia đình thay đổi rất nhiều.
Trước đây Đường Phượng là một bác gái nông thôn, bây giờ lại rất thời thượng, một chiếc váy liền thân, giày cao gót bằng da, tóc còn uốn xoăn, đeo thêm cặp kính râm nữa.
Đây không phải do Tống Sở dạy, mà là do sau khi bà ấy mở phòng làm việc thì dần tự học, đặc biệt là sau khi hai nhà thiết kế nước ngoài tới, bà ấy và người nhà đã học được rất nhiều.
Ở thủ đô, khi ra ngoài nhing bà ấy thời thượng không kém các cô gái trẻ.
Vốn dĩ nhan sắc của bà ấy cũng không tệ, trước đây cũng chẳng làm lụng vất vả gì nhiều, nhìn cũng không thấy già, bây giờ còn ăn diện như thế càng khiến bà ấy như trẻ ra mười hai mươi tuổi.
Bà ấy vốn hơn bốn mươi tuổi, bây giờ nhìn thì chỉ tầm hơn ba mươi thôi.
Tống Hữu Phúc mặc tây trang đi giày da, trên tay còn cầm theo một túi công văn, tóc còn đặc biệt chải chuốt, đâu còn dáng vẻ của một ông lão làm ruộng, hoàn toàn là dáng vẻ của ông chủ.
Anh em nhà họ Tống ngay cả anh cả Tống cũng ăn mặc như nhân sĩ thành công.
"Phượng Nhi?" Mợ cả của Tống Sở nhìn Đường Phụng rồi gọi thử.