Sau khi Cố Hoan nghe xong lời nói của mẹ, gật đầu tán đồng một cái.
“Mẹ, mẹ nói đúng lắm, nguyên nhân anh ta phản bội con cũng chính là cảm thấy tài nguyên mạng lưới giao thiệp của con có hạn, cho nên trước tiên là lập tức đi ăn máng khác, cô sẽ để cho cô ta nhìn thấy được sự lợi hại của con.” Cô ấy thở hừ hừ một cách tức giận.
Ghê tởm nhất chính là tên khốn kiếp đó lúc anh ta mới vừa rời bỏ cô ấy, lại hỏi có muốn làm nhân tình không công khai của anh ta hay không nữa, làm cái gì mà mộng đẹp nữa chứ.
Có điều là cô ấy không nói ra điều này để tránh cho mẹ cô ấy ghét bỏ cô ấy.
Tống Sở cười xoa xoa đầu của cô con gái: “Đúng, Hoan Hoan của chúng ta là xuất sắc nhất rồi.”
“Tài nguyên mạng giao thiệp của nhà chúng ta đều đặt ở nơi đó, tất cả đều là của con và anh của con, nếu bây giờ con đã có nó rồi thì sao lại không sử dụng nó, muốn nâng một ảnh hậu và ảnh đế nổi lên thì có thể có bao nhiêu khó khăn chứ?”
Cô ngang ngược mười phần tiếp tục nói tiếp: “Không được thì lấy tiền đạp đổ đi, cậu Tư của con cũng đầu tư không ít cho ngành giải trí ở đây đâu, công ty giải trí Đế Hào mà con vừa mới nói hình như cũng có cố phần của cậu con, con đi hỏi thử một chút đi.”
Nếu con gái thích ngành nghề này, dĩ nhiên là các cô sẽ ủng hộ đến cùng, trong nhà vừa có tiền vừa có tài nguyên, trực tiếp quăng ra ngoài còn sợ là không tạo ra được một phen kinh thiên động địa sao?
Hơn nữa bản thân Hoan Hoan nhà cô cũng tài giỏi thông minh, lực sức mạnh được di truyền từ cô, nên không sợ bị bại lộ bối cảnh gia đình.
Trước đó Cố Hoan cũng luôn luôn không có đụng đến tài nguyên của bối cảnh trong nhà, điều quan trọng là muốn nâng Vệ Diễm về phía cao độ, sát cánh giúp đỡ đối phương cùng nhau phát triển hơn.
Sau khi tiến vào cái giới đó rồi, cô ấy cũng dần dần thích công việc của người môi giới, lần bị phản bội này, càng làm cho cô ấy quyết định muốn lăn lộn ở trong cái giới này để cho ra được thành tựu.
Khi cô ấy làm người môi giới cho Vệ Diễm, bởi vì vừa mới vừa vào giới lại không vận dụng bối cảnh nên rất khổ cực, mặc dù là bằng năng lực của mình cũng đã lấy được không ít tài nguyên, nhưng tài nguyên đặc biệt tốt thì còn tương đối hơi khó để lấy được, cũng có không ít người muốn dung quy tắc ngầm với cô.
Có rất nhiều chuyện thật ra thì không phải người có năng lực là lập tức có thể làm được, ít nhất thì sẽ mất rất nhiều thời gian, mạng giao thiệp và các mối quan hệ mới là hai điều quan trọng nhất.
Cô đã nâng Vệ Diễm đến tuyến tiểu sinh có lưu lượng, đã chứng minh được năng lực của mình, tiếp theo thì sẽ nghe mẹ cô ấy nói, đi chuẩn bị để không lãng phí bối cảnh của mình.
“Nếu như mà con có bối cảnh và có tiền, những thứ này sẽ đều là tài nguyên của con, con cũng không cần phải làm cái gì cả, trước tiên là phải xoáy vào chỗ có vấn đề trước rồi.” Cô ấy ngửi thấy trên người mẹ mình có một mùi hương thoang thoảng làm cho cô ấy cảm thấy ấm áp thoải mái, người thân yêu chính là bến tàu của cô ấy.
Tống Sở khẽ cười nói: “Nghĩ thông suốt rồi à?”
“Vâng, con đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này con sẽ lập tức lấy bối cảnh đi đè chết người ngay, làm cho những người trước đây muốn ức hiếp con sẽ bị chọc mù mắt chó của bọn họ.” Cố Hoan kiêu ngạo mười phần gật đầu đáp.
Tống Sở đưa tay ra nhéo một cái vào gương mặt mềm mại bóng loáng của con gái: “Vậy thì đúng rồi, đây mới là giống với tác phong của cô gái nhà ta, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, ai ức hiếp con, thì con trực tiếp đè ép đến, chỉ cần không được làm ra chuyện trái với lương tâm, cái gì chúng ta cũng không sợ.”
Con gái của cô dĩ nhiên là không thể để cho người khác ức hiếp được.
“Đúng đúng, mẹ của con là tốt nhất!” Trong mắt Cố Hoan là sự ỷ lại nhìn vào Tống Sở.
“Đúng rồi, anh của con nhìn giống như đang nói chuyện yêu đương với ai đó.” Mắt của cô ấy lướt qua sự mông lung mờ mịt và tức giận trước đó, rồi nở nụ cười thật tươi nói.
Tổng Sở nheo nheo mắt: “Mẹ thật sự đúng là không nhìn ra đó.”
“Ha ha, cô cũng chỉ là không cẩn thận phát hiện ra thôi, tất cả những ngày cuối tuần cử hai tuần trước anh ấy đều đi ra ngoài hẹn hò nữa, cũng không biết là tìm cho con một người chị dâu có hình dạng gì nữa, có sống chung được hay không nữa.”
Quan hệ giữa cô và anh trai vô cùng tốt, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương, cho nên phát hiện ra cũng không có đi hỏi, đợi anh trai chủ động nói ra.
Tống Sở tự tin cười nói: “Yên tâm đi, anh trai của con chính là nhân bánh mè đen, mười phần là đã có tám chín phần sẽ không nhìn sót, hơn nữa tìm được cô gái có dạng gì, thì dù sao sau này cũng là đi qua cùng với anh con.”
Ở phương diện yêu đương thì Tống Sở và Cố Việt không có yêu cầu gì đối với con cái, chỉ cần chính bọn chúng thích là được rồi.
“Con có bạn trai chưa?” Tống Sở hỏi ngược lại.
Cố Hoan lắc đầu một cái: “Còn vẫn chưa có đâu mẹ, trước tiên con phải gây dựng sự nghiệp đã.”
“Được, con vui là được rồi, chúng ta đi về nhà đi.” Tống Sở khởi động xe.
Ông cụ Cố vẫn còn sống, có điều là cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, cha Cố và hai anh em nhà họ Cố cũng ở lại nhà cũ để bầu bạn với ông cụ, chỉ có bọn trẻ là thường xuyên đi ra bên ngoài ở thôi.
Về đến nhà, ông cụ Cố và cha Cố đã ở trên lầu nghỉ ngơi, Cố Việt mặc bộ đồ ở nhà làm việc trong phòng bếp.
“Các người trở về rồi à.” Trên tay của anh dính một chút bột mì từ trong phòng bếp đi ra ngoài, dịu dàng cười nhìn vợ và con gái.
Cố Hoan đi nhanh đến hỏi: “Cha, cha đang là cái gì vậy ạ?”
“Cha nướng một chút bánh cookie, hai ngày trước mẹ con nói là muốn ăn món này.” Cố Việt cười trả lời.
Trong những lúc rảnh rỗi anh chỉ thích xuống bếp làm nhiều món ăn cho Tống Tiểu Sở nhà mình.
Cố Hoan dở khóc dở cười nói: “Các người đối với cẩu độc thân là con đây quá không hữu hảo rồi, mỗi lần con về nhà đều phải ăn một đống cơm chó của hai người.”
Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng cha mẹ gây gổ, cha ông ấy đối với mẹ cô còn hơn cả cưng chiều, hai người mỗi ngày hợp ý giống như là vẫn còn trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt vậy, ngay cả có một khoảng thời gian họ đều đi du lịch khắp nơi trên thế giới, cũng là kiểu vợ chồng ân ái điển hình nhất ở trong vòng.
Cũng chỉ vì có một người cha tuyệt vời như vậy, làm cho tiêu chuẩn chọn người yêu của cô ấy cũng không để ý mà tang cao theo, làm cho cô trở nên quá khó khăn.
Cố Việt cười đưa tay chạm một cái vào trên mũi của cô ấy bảo: “Vậy thì con hãy mau thoát khỏi đội ngũ cẩu độc thân đó đi.”
“Bây giờ đàn ông tốt khó tìm lắm, nếu không thì con cũng muốn thoát ế rồi.” Cố Hoan nhún nhún vai nói.
Nhìn cha mẹ hết sức ân ái, cô cũng rất ước mơ đến một tình yêu như vậy, hôm nay laij bị Vệ Diễm xem thường tình yêu của cô rồi chán ghét luôn cô, sau khi ăn xong đồ ăn cho chó của cha mẹ, trong nháy mắt mắt đã được chữa khỏi rồi.
“Cứ từ từ mà tìm, mẹ và cha của con cũng là một khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp đại học mới kết hôn, chúng ta sẽ không thúc giục chuyện cưới sinh của con và anh trai con đâu.” Tống Sở đi đến nói.
Sau đó ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn về phía Cố Việt nói: “Chồng à, anh đã vất vả rồi!”
Học thần Cố nhà cô vẫn cưng chiều với cô như hai mươi năm trước đây vậy, cô cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn là một tiểu công chúa.
“Nướng bánh bích quy cho vợ, là anh vui rồi.” Trong đôi mắt của Cố Việt đều là sự cưng chiều đáp.
“Con ăn nó thức ăn cho chó rồi, con lên lầu trước đây ạ.” Cố Hoan cảm thấy mình chính là một con kỳ đà cản mũi, cười rồi phất tay với hai người một cái: “Cha, nhớ để lại cho con mấy cái bánh bích quy.”
Cố Việt khẽ cười nói: “Cha sẽ chừa lại cho con.”
Đợi sau khi Cố Hoan đi lên lầu rồi, Tống Sở đi theo Cố Việt vào phòng bếp, đứng ở một bên nhìn anh tiếp tục nước bánh bích quy.
Thời gian cũng không để lại trên người của Cố Việt bao nhiêu dấu vết, anh vãn đẹp trai trong trẻo lạnh lùng như xưa, càng đọng lại một loại sức hấp dẫn ở những người đàn ông trưởng thành theo năm tháng, đi ra ngoài người ta cũng chỉ sẽ cho rằng anh mới ba mươi tuổi.
Anh làm giáo sư của ngành vật lý ở trường đại học Thanh Hoa, hàng năm đều bị đám học sinh bình chọn là người thầy không tinh tế.
Lấy mâm bánh bỏ vào lò nướng, Cố Việt rửa tay một cái, đi đến trước mặt Tống Sở đem cô ôm vào trong ngực: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
Cô thật sự có loại cảm giác này, mỗi ngày nhìn thấy học thần Cố nhà cô đều cảm thấy càng ngày càng đẹp mắt rồi.
Cố Việt vui thích cười ra tiếng từ bên mép trút xuống: “Anh thấy em cũng giống vậy, càng ngày càng xinh đẹp.”
Năm tháng lưu lại trên người Tống Tiểu Sở nhà anh càng ngày càng quyến rũ, cô đi ra ngoài cùng với con gái, người ta cũng sẽ nhận nhầm là chị cho xem, anh có nhìn một trăm lần cũng không chán, càng nhìn càng thích.
Rất nhiều người ở chung với nhau trong một thời gian dài, tình yêu sẽ biến thành tình thân, nhưng mà anh vẫn cảm thấy mỗi ngày sẽ càng thêm yêu Tống Tiểu Sở, tình yêu của bọn họ theo thời gian chỉ càng ngày càng thêm say mê.
“Đó là vì, em là đẹp nhất!” Tống Sở cười duyên nói.
Hai người ôm nhau, ánh đèn trong phòng bếp làm kéo dài hình bóng của các cô.