Chương 109: Cô cũng không phải thứ tốt đẹp
Phó Bạch nghe được một nửa đôi mày nhướn lên, nhưng nghe đến cuối cùng lại sa sầm mặt mũi.
Anh trở tay kéo cánh tay Lý Thanh Lê rời đi, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Có gì hay để nói với anh ta, sự xuất hiện của anh ta chỉ kéo thấp chỉ số thông minh của toàn đại đội chúng ta xuống mà thôi.”
Lý Thanh Lê mặc cho anh kéo, “phụt” cái bật cười thành tiếng.
Hà Diệu Tiến bị oán tránh vẻ mặt cực thối, nhìn chằm chằm vào hai người đã chửi anh ta xong là bỏ đi, vô tình lại giống như tên đàn ông cặn bã hành sự xong mặc quần vào đã không nhận người, lại vì Phó Bạch cao hơn anh ta, cơ thể rắn chắc hơn anh ta, vừa nhìn đã biết đánh không lại, nên chỉ có thể phát hỏa ngay tại chỗ, tức giận điên cuồng một cách bất lực.
“Lý Thanh Lê! Nếu cô đã có đối tượng rồi tại sao còn nói vội tìm đối tượng, tốt nhất là cuối năm kết hôn? Không phải cô muốn chơi đùa người ta sao? Cô giả bộ cái gì, cô cũng không phải thứ tốt đẹp!”
Lý Thanh Lê quay người siết nắm tay, nhe hàm răng trắng lớn tiếng nói anh ta: “Còn nói lung tung nữa tôi đánh nát cái đầu chó của anh!”
Phó Bạch cũng quay đầu, đơn giản liếc mắt nhìn qua, con ngươi hơi đen nhưng trong trẻo lạnh lùng, lại bất chợt khiến người nghĩ đến tuyết sạch trên đỉnh Thiên Sơn, lạnh lẽo đến thấu xương.
Trái tim nhỏ bé của Hà Diệu Tiến run rẩy, theo bản năng mím môi ngậm miệng.
Hai người đi song song được một đoạn, Phó Bạch buông bàn tay đang nắm cánh tay của Lý Thanh Lê ra, khi buông xuống lại không cẩn thận đụng vào tay cô, anh như thể bị bỏng nhanh chóng rụt tay về.
Lý Thanh Lê vốn cũng không nghĩ nhiều, ngược lại phản ứng của Phó Bạch lớn như vậy khiến cô cũng có hơi không được tự nhiên, năm ngón tay vô thức nắm lại với nhau rồi lại nhanh chóng buông lỏng, cảm giác ngón tay của hai người vừa mới tiếp xúc đột nhiên trở nên sáng tỏ hơn.
Ừm… tay anh có hơi nóng, giống như vẻ ngoài có hơi thô, cũng không có mỹ cảm bằng khuôn mặt của anh.
Lý Thanh Lê có hơi thất thần, lúc này Phó Bạch mở miệng, giọng nói trong trẻo lọt vào tai giống như một dòng nước suối chảy qua núi đá, róc rách róc rách.
“Gần đây đang xem mắt sao?”
Lý Thanh Lê gật đầu với vẻ hơi vô lực: “Ừm, xem mắt.”
Gương mặt của Phó Bạch không dao động chút nào, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Người này cũng không hợp với em.”
Lý Thanh Lê chu miệng, thở dài: “Đúng chứ? Em cũng cảm thấy anh ta không xứng với em, thật ra em lên cấp ba đã có người muốn hẹn hò với em, chỉ là khi ấy em còn nhỏ, người đó bị mẹ em chửi thảm quá, sau này mới không có người nào dám tới cửa nữa. Ai biết hôm nay bị làm sao vậy mà lại có hai bà mai tới cùng một ngày, chỉ là đối tượng giới thiệu thật sự không ra làm sao cả. Người ban sáng há miệng mẹ anh, ngậm miệng cũng mẹ anh, bộ dáng còn chưa dứt sữa! Người chiều tới chính là cái tên anh vừa mới nhìn thấy đấy, khoa trương hơn, không tự mình biết mình một chút nào. Em đẹp như vậy nhưng em cũng không tự luyến cho rằng bất cứ người đàn ông cũng đều thích em. Nhưng anh ta lại cứ nói em thích anh ta, em nói chúng ta không hợp thì anh ta nói em chơi lạt mềm buộc chặt, em muốn đi anh ta còn quấn lấy không chịu buông! Hôm nay nào gọi là xem mặt, nên gọi là hội nghị nếm thử cực phẩm mới đúng!”
Phó Bạch khẽ cười, khi anh không cười trông cao quý lạnh lùng, thật đúng là một bông hoa kiêu ngạo, nhưng khi anh nở nụ cười lại thật giống như trời trong sau tuyết, tuyết xuân tan ra, cảnh xuân đẹp đẽ động lòng người.
“Có lẽ xem mắt không thích hợp với em.”
Lý Thanh Lê nghĩ đến gì đó, vẻ mặt có hơi nhăn nhó: “Bỏ đi, tự em kiếm còn tệ hơn, anh nhìn tên Vương Húc Đông đó xem, em cũng không biết mình tự kiếm sẽ ra gì nữa! Nhưng không vội, mẹ em đã nhờ cậu cả em, người mà cậu cả em tìm được chắc chắn không tồi!”
Phó Bạch yên lặng không nói thêm gì nữa, hai người đi đến cầu gỗ lại tự mình tách ra, đi về phía ngược nhau .
Thời điểm ăn cơm trong ngày chính là lúc náo nhiệt nhất ở nhà họ Lý, gia đình lớn ba đời vây quanh bàn cơm ăn cơm, gia đình bình thường cũng không chú trọng gì mà ăn không nói ngủ không lên tiếng, đây dù sao cũng là thời gian cả gia đình kết nối tình cảm, tuy rằng phần lớn thời gian trên bàn cơm không phải bốn anh em nhà họ Lý bị bà Điêu dạy dỗ, thì chính là bốn chị em dâu bị bà Điêu dạy dỗ, sau đó chính là mười đứa cháu trai Lý Đại Bảo bị bà Điêu dạy dỗ, ngay cả ông cụ Lý cũng chưa từng thoát khỏi.
Cơm tối vô cùng náo nhiệt vì trong nhà đột nhiên có hai người tới xem mắt, mọi người lại có chủ đề có thể nói.