Chương 108: Trong nước có gì đó!
Trong đôi mắt to như hạt nho đen của Lý Thanh Lê bùng lên nửa giận, cô nghiến răng, tầm nhìn liếc vào trong nước cách đó một mét, đột nhiên che miệng hô lên kinh hãi một tiếng, cả người cũng giật nảy mình.
“Trong nước có gì đó!” Cô chỉ vào trong nước, mặt mày trắng bệch nói, người cũng không tự giác dựa lại gần Hà Diệu Tiến.
Hà Diệu Tiến nhếch khóe môi cười tà mị: “Đừng sợ em Tiểu Lệ, đã có anh Diệu Tiến của em ở đây rồi.”
Lý Thanh Lê chọc ngón tay vào anh ta, giục: “Anh Diệu Tiến, vậy anh đi xem trong nước có gì đi?”
Hà Diệu Tiến không nghi ngờ cô, ưỡn ngực rất thẳng đi gần bờ sông, duỗi dài cổ nhìn vào trong nước dưới ánh mắt sáng quắc và mong đợi của Lý Thanh Lê.
“Chẳng có gì mà? Em Tiểu Lê, có phải em hoa mắt không?”
Lý Thanh Lê đã đứng trên bờ, khoanh tay nhìn anh ta từ trên cao xuống, cười hì hì đáp: “Sao lại không có được? Không phải có một cái đầu heo, mọc thêm một đôi mắt hoa đào, còn tưởng mình đẹp trai hay sao?”
Lần này nếu như Hà Diệu Tiến còn chưa phản ứng lại được thì thật sự không có đầu óc quá, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, gương mặt tuấn tú tức đến đỏ bừng, ngũ quan cũng lệch đi.
“Cô gái! Em đã khiêu chiến giới hạn của anh rồi đấy! Cô gái lần trước dựa vào sự yêu thích của anh mà làm càn ngông cuồng đã bị anh vứt bỏ tàn nhẫn, quỳ xuống cầu xin anh quay lại mà anh còn không để ý đến cô ta! Em còn không cút qua đây xin lỗi anh mau!”
Hai ngón tay mũm mĩm của Lý Thanh Lê chọc vào gương mặt mình, thè lưỡi làm mặt quỷ: “Lêu lêu… tôi không xin lỗi đấy! Anh là cọng hành già được tưới phân trong vườn rau nhà ai mà cũng xứng để tôi xin lỗi!”
“Cô cô cô!” Cuộc đời hai mươi hai năm của Hà Diệu Tiến chưa từng bị một cô gái sỉ nhục và đối xử như vậy, trong lúc nhất thời tức đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Lý Thanh Lê đang thưởng thức bản mặt thay đổi khôn lường từ đỏ cam vàng lục lam chàm tím của anh ta, đột nhiên có một bóng người cao lớn thẳng tắp rẽ ánh sáng, cưỡng chế chui vào tầm nhìn của cô, khiến cô muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Người tới chính là Phó Bạch, anh chắc hẳn đi dạo từ bên bờ sông đối diện qua đây, quần dài màu xanh quân đội cùng áo sơ mi màu trắng, hai cúc áo trên cùng không đóng, cổ áo hơi để mở cho gió nhẹ mùa hè thổi vào, hầu kết và xương quai xanh xinh đẹp lúc ẩn lúc hiển, nửa che nửa hở.
Anh nhét hai tay vào túi quần, giữa cánh tay và cơ thể kẹp một quyển sách, chậm rãi vung đôi chân dài, nhìn cảnh sắc bên sông một cách lơ đãng, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh một tầng sáng vàng nhạt, ngay cả sợi tóc bay theo gió cũng nhuốm vàng.
Trong nháy mắt Lý Thanh Lê nhìn thấy Phó Bạch, chỉ cảm thấy đôi mắt mình cuối cùng cũng được cứu rồi.
Cô lại nhìn Hà Diệu Tiến cũng mặc quần dài màu xanh quân đội và áo sơ mi trắng trước mặt, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó do dự, vốn nhìn một mình Hà Diệu Tiến còn cảm thấy anh ta lớn lên không tồi, mắt hoa đào sống mũi cao, ngũ quan đoan chính, nhưng đột nhiên Phó Bạch xuất hiện khiến sự chênh lệch giữa hai người chợt rõ ràng hẳn lên, ai khí chất hơn, ai cao ngạo trong sạch, ai thấp kém tầm thường, ai là bông hoa kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết.
Lý Thanh Lê thấy Hà Diệu Tiến còn trừng mắt nhìn mình, trong lòng lại nổi lên lửa giận, hùng hùng hổ hổ chạy lên kéo Phó Bạch, không nói câu nào đã kéo anh tới đối diện với Hà Diệu Tiến, chỉ vào Phó Bạch, nói với giọng giòn tan: “Nhìn thấy chưa, vị đồng chí Phó Bạch này cũng là thanh niên trí thức đấy, bàn về vẻ ngoài, anh ấy xuất sắc hơn anh không chỉ mười lần thôi đâu, bàn về chiều cao, anh ấy còn cao hơn anh nửa cái đầu, bàn về học vấn, sách mà người ta từng đọc cộng lại còn nhiều hơn tóc của anh, bàn về gia thế, người ta có lai lịch hơn anh, bàn về tính cách, người ta lương thiện thành thật khiêm tốn thực tế cần mẫn chịu khó, tốt hơn loại người tự luyến, ngông cuồng tự đại, quấn riết người ta không buông, lại còn không có đầu óc như anh một vạn lần nhé!”
“Người ta ưu tú như vậy, anh còn nói được gì sao? Ngược lại là anh, lớn lên cũng hơi ra gì đấy, vậy mà đã nghĩ nữ giới nhìn thấy anh sẽ đi đường không vững được sao? Tôi phỉ nhổ! Cũng không thèm rải nước tiểu tự soi lại mình, tôi nhìn thấy người lớn lên đẹp hơn anh, biết nói chuyện hơn anh, khiến nữ giới thích hơn anh mà tôi còn chẳng thích, tôi lại còn đi thích anh á? Tôi mọc ra mắt nhưng có mù đâu!”
“Lần đầu tiên gặp mặt còn tính nể mặt anh một chút, nhưng anh cứ nhất định không nghe hiểu tiếng người, tôi cũng không có cách nào khác, cho nên đừng trách tôi nói chuyện khó nghe. Cuối cùng nhấn mạnh lại một lần, tôi thật sự không thích anh, anh nhìn vị đồng chí Phó Bạch bên cạnh tôi ưu tú cỡ nào, tôi muốn thích cũng nên thích anh ấy chứ, tôi thích người không bằng anh ấy làm gì? Tôi nói những lời này nếu như có một câu nào là giả, tôi sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử ngay!”