Chương 107: Ngay cả dấu chấm câu cô cũng không tin
Có kinh nghiệm xem mắt buổi sáng, đối với việc này Lý Thanh Lê chỉ muốn nói: Mỗi một câu mà bà mai nói, ngay cả dấu chấm câu cô cũng không tin!
Nhưng nhìn bên nam cũng chính là Hà Diệu Tiến lớn lên quả thật cũng được, mắt hoa đào, sống mũi cao, trước mắt cũng không nhìn ra được có tật xấu gì quá lớn, Lý Thanh Lê vẫn thể theo nguyện vọng của bà Điêu, dẫn Hà Diệu Tiến đến bờ sông Tiểu Vượng tản bộ.
Hai người đi được một đoạn đường nhỏ nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện, thẳng đến khi Hà Diệu Tiến vừa cười vừa nói: “Tiểu Lê, bắt đầu từ lúc chúng ta vừa mới gặp mặt, em chẳng nói câu nào cả, chỉ đối diện ánh mắt với anh một lần đã không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa, là ngại sao?”
Lý Thanh Lê ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt như đang nhìn thằng dở hơi nhìn anh ta, lạnh lùng đáp: “Cóc nhai ba chân hiếm thấy, đàn ông không phải khắp nơi đều có sao, có gì mà tôi phải ngại?”
Hà Diệu Tiến không những không giận, ngược lại còn dùng ánh mắt “tôi đã hiểu rõ tất cả” nhìn cô, khóe miệng còn mang bốn phần nuông chiều, ba phần bất đắc dĩ, còn có ba phần tà mị: “Cô bé, nếu như em khiêu khích anh chỉ để thu hút sự chú ý của anh, vậy chúc mừng em, em đã thành công rồi đấy!”
Tư thế đi đường của Lý Thanh Lê cứng ngắc, quả thật rất nghi ngờ lỗ tai mình: “Gì cơ?”
Hai tay Hà Diệu Tiến đút túi quần, bước tới một cách thản nhiên, cao giọng nói: “Chẳng qua anh cũng không trách em, người muốn tới xem mắt anh rất nhiều, điều kiện của anh ưu tú như vậy, đương nhiên em phải học cách bộc lộ tài năng từ trong bọn họ rồi, nhưng em đã mười chín, ít nhất cũng phải lấy ưu thế của em ra chứ.”
Vẻ mặt của Lý Thanh Lê lập tức lạnh đi, chế giễu lại: “Tôi mười chín thì sao? Cho dù tôi chín mươi rồi, tôi vẫn mãi trẻ hơn anh nhiều nhé!”
Cô dừng bước chân, cao giọng nói với Hà Diệu Tiến ngay cả gáy cũng lộ ra vẻ bất thường này: “Đã đi đến tận đây rồi, chúng ta không phù hợp, không cần thiết lãng phí thời gian của hai bên nữa.”
Hà Diệu Tiến cách ba mét nghe vậy quay đầu lại, híp đôi mắt hoa đào, nhếch một bên khóe môi với vẻ cười như không cười: “Cô bé, ánh mắt không thể lừa được người, trong mắt em có anh…”
Anh ta mang theo vẻ nuông chiều quay đầu lại đi qua: “Con gái đúng là khẩu thị tâm phi, thật ra anh lớn lên đẹp trai như thế, điều kiện lại tốt như vậy, trong lòng em thích anh nhưng lại tự ti cảm thấy mình không xứng với anh cũng là bình thường, yên tâm, anh không phải loại đàn ông cổ hủ chỉ nhìn gia thế xuất thân, em có thể yên tâm thích anh!”
Lý Thanh Lê: Ông giời ơi, có phải khi cha mẹ anh mang thai anh đã ném con rồi nuôi nhau thai lớn không, sao lại nghe không hiểu lời người ta vậy?
Cô chẳng muốn phí nước bọt với loại người này nữa, ném cho đối phương một ánh mắt cực khinh thường rồi quay người rời đi mà không hề do dự.
Hà Diệu Tiến thấy cô đi như bay cũng sải bước đi theo, miệng còn không ngừng lải nhải: “Cô gái, em đang kiềm chế sự yêu thích của em đúng không? Anh thừa nhận, chiêu phớt lờ việc em yêu anh của em đã thành công thu hút được anh rồi!”
Lý Thanh Lê không quay đầu lại, ngay cả sợi tóc cũng viết chữ tuyệt tình.
Hà Diệu Tiến lập tức có hơi nôn nóng: “Được rồi, anh thừa nhận, thực ra anh cũng hơi thích em, đừng giả bộ nữa mà, đừng lừa dối nội tâm mình nữa, em Tiểu Lê! Bỏ lỡ anh là tổn thất lớn nhất cả đời của em đấy!”
Lý Thanh Lê không khỏi đẩy nhanh bước chân, chỉ hận không thể lập tức bay đi.
“Cô gái! Anh muốn xông vào thế giới của em! Chỉ cần em quay đầu nhìn anh một cái, anh bằng lòng vứt bỏ toàn bộ hải dương vì em! Anh muốn lấy em, anh chỉ muốn sở hữu trái tim và thanh xuân của em, những cái khác anh đều không cần, theo anh đi, em đừng không chọn!”
“Tại sao em không nói chuyện với anh? Anh đang nhịn sao? Em đang trừng phạt bản thân em đấy biết không ? Anh không cho phép em dày vò mình như thế!”
Lý Thanh Lê dùng hai tay bịt tai, nhấc chân bắt đầu chạy như điên.
Rốt cuộc vẫn là Hà Diệu Tiến người cao chân dài, Lý Thanh Lê còn chưa chạy lên bờ mà Hà Diệu Tiến đã đuổi kịp, chặn đường đi trước mặt cô, Lý Thanh Lê đi bên nào thì anh ta chặn bên đó.
“Em Tiểu Lê, chiêu lạt mềm buộc chặt chơi một lần là đủ rồi, chơi nhiều anh sẽ nổi giận đấy, anh nhìn ra được em động lòng với anh, bây giờ anh cho em cơ hội có được anh!”
Cằm của Hạ Diệu Tiến hơi hất lên, từ góc độ này Lý Thanh Lê có thể nhìn thấy rõ ràng lông mũi trong lỗ mũi của anh ta.