Chương 106: Lỡ như hai đứa đều là con gái thì sao
“Sinh hai đứa nào có đủ? Lỡ như hai đứa đều là con gái thì sao? Đến khi đó hỏi mẹ anh đi, xem mẹ anh nói sinh mấy đứa tốt.”
Lý Thanh Lê đứng bật dậy khỏi ghế, cái lúm đồng tiền biến mất, vẻ mặt có hơi lạnh lùng còn mang theo vẻ mỉa mai.
“Vương Vệ An, chúng ta không nói đùa nữa, anh có thể về được rồi, không tiễn.” Nói xong cô dứt khoát quay người về phòng.
Vương Vệ An bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngây người, lúc phản ứng lại vội vàng chạy đến trước mặt Lý Thanh Lê chặn cô lại, mang theo giọng tức giận chất vấn: “Tại sao? Vừa rồi không phải chúng ta đang nói chuyện rất hòa hợp sao?”
Lý Thanh Lê trừng mắt nhìn anh ta qua khóe mắt: “Tại sao à? Vì anh họ Vương, đàn ông họ Vương đều là đồ khốn!”
Nói xong dùng sức đẩy anh ta ra, cằm hất lên, mắt nhìn lên trời, giống như một con khổng tước kiêu ngạo bước qua trước mặt Vương Vệ An với vẻ đầy cao quý và lạnh lùng.
Vương Vệ An: “…” Tôi họ Vương nhưng tôi không tên Vương khốn nạn.
Lý Thanh Lê vốn cho rằng đây chỉ là một bước đệm nhỏ thôi, buổi trưa ngủ một giấc thật ngon quét sạch tâm trạng không mấy tốt đẹp buổi sáng, thế nhưng cô còn chưa ngủ đủ bốn tiếng, buổi chiều lại bị bà Điêu gọi dậy, vì một mình bà Điêu không túm được cô được nên đặc biệt gọi Lý Đại Bảo tới làm trợ thủ, hai bà cháu hợp sức kéo cô dậy.
“Lại có bà mai tới cửa hả? Có phiền không thế? Có còn cho người ta ngủ nữa không?”
“Bọn họ không phải tới mai mối mà là tới làm Minh hôn cho con thì có? Còn không cho con ngủ nữa con sẽ chết mất!”
“Con không cần xem mắt! Con không muốn gả! Con chỉ muốn đùi gà bự! Chân giò! Thịt kho tàu! Phao câu gà!”
“Đàn ông chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ ăn thịt của con!”
“Mẹ, tha cho con đi!”
Lý Đại Bảo đầu tóc như chó gặm dùng sức kéo Lý Thanh Lê không cho cô bò lên giường, cho dù cậu bé có cố gắng đến mức nào nhưng khóe mắt đuôi mày run run vẫn để lộ ra vẻ sung sướng và kích động trong lòng của cậu bé.
Không ngờ chứ cô út, vậy mà cô cũng có ngày này!
Bà Điêu nào chịu theo ý cô, bà ta không những đổi thành bản mặt mẹ kế mà còn làm một chuyện chỉ mẹ kế mới làm… đó là dùng sức bịt miệng Lý Thanh Lê không cho cô lên tiếng, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Con muốn gặp cũng phải gặp, không muốn gặp cũng phải gặp!”
Lý Thanh Lê trừng to mắt nhìn mẹ mình: Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…
Bà Điêu tận tình khuyên nhủ: “Không phải mẹ không thương con, nhưng người chiều nay khác với người buổi sáng, người này lợi hại hơn, còn đẹp trai hơn người kia.”
Lý Thanh Lê: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…”
Bà Điêu: “Ôi chao, mẹ cũng chỉ hỏi giúp con thôi, cha mẹ người ta vẫn còn, nhà có ba anh em, cậu ta là người nhỏ nhất, loại chuyện phụng dưỡng cha mẹ tuổi già này không đến lượt cậu ta, cậu ta đã chính miệng nói kết hôn xong lập tức chia nhà, sẽ không có người nào chọc tức con hết á!”
Lý Thanh Lê: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…”
Bà Điêu: “Khuyết điểm cũng có, dáng người còn thấp hơn anh cả con một chút. Cậu ta cũng là thanh niên trí thức về quê vào đội sản xuất rồi mới về thành, nghề của cha mẹ bị hai anh lớn chiếm rồi, trước mắt vẫn phải ăn ở nhà, nhưng có cha mẹ và hai anh giúp đỡ, cuộc sống của cậu ta cũng không khó khăn, sau này còn có cơ hội vào xưởng!”
Lý Thanh Lê: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…”
Bà Điêu cười tươi rạng rỡ, lập tức buông tay: “Như vậy mới đúng chứ, lẽ nào mẹ còn có thể hại con được chắc?”
Lý Thanh Lê bĩu môi đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài cửa cùng bà Điêu với vẻ không hề tình nguyện.
Lý Đại Bảo dùng xong bị vứt bỏ mang vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời: Thế cũng được? Bà nội, vậy mà bà cũng hiểu được hả?
Loại chuyện xem mắt này một lần mới hai lần quen, buổi chiều lại gặp bà mai và đối tượng xem mắt, Lý Thanh Lê đã không còn mang chút gánh nặng nào, không cần giả bộ, toàn bộ quá trình mặt không có biểu cảm nghe bà mai và mẹ mình hỏi chuyện nói đùa.
Bà mai làm theo phép khen bên gái một lượt trước, rồi lại khen bên nam từ đầu đến chân không bỏ qua một cọng tóc nào, sau lại nói sự kết hợp của hai người là trời sinh một đôi, kiếp trước tu nghìn năm mới cầu được duyên phận ở kiếp này. Nếu như bọn họ không đến với nhau thì trời long đất lở, hồng thủy ngập trời, nhân loại đều sẽ có nguy cơ bị hủy diệt!