Chương 105: Có khả năng là duyên phận chưa tới
Bà Điêu liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Vệ An lập tức tràn đầy hào quang của mẹ hiền: “Nói như vậy, Tiểu Vương thật sự có triển vọng quá, nhưng Tiểu Vương ưu tú như vậy, tại sao lại kéo dài đến hai mươi bốn năm vẫn chưa lập gia đình?”
Vẻ lúng túng lướt qua trên gương mặt Vương Vệ An trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người không bắt được, chỉ đáp: “Có khả năng là duyên phận chưa tới ạ.”
Bà mai vội vàng đáp: “Trước đây người coi trọng Tiểu Vương nhiều, theo tôi thấy ngày trước không thành chính là để gặp được người tốt hơn!”
Nói xong còn nhướn mày với Lý Thanh Lê.
Bà mai nói không hề khoa trương một chút nào, Vương Vệ An là người thành phố, lại còn là con trai độc nhất trong nhà, ăn lương thực hàng hóa, dáng người không thấp, lớn lên còn rất có tinh thần, một chàng trai như thế chắc chắn là một người rất được chào đón!
Những điều nên nhắc bà mai đều đã nhắc tới hết, sau đó tìm cái cớ ra ngoài cùng bà Điêu, để lại không gian nhà chính này cho hai người trẻ tuổi Lý Thanh Lê và Vương Vệ An.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc, Lý Thanh Lê thấy Vương Vệ An cứ nhìn mình chằm chằm, mới thở dài một hơi, bảo: “Anh Vệ An, em cảm thấy chúng ta không hợp đâu.”
Vương Vệ An như mới tỉnh từ trong mộng, vội hỏi: “Tại sao em lại nói như vậy?”
Lý Thanh Lê rũ hàng mi, lông mì dày và dài cong tạo thành cái bóng dưới mắt. Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm mại: “Anh Vệ An, anh là người thành phố, còn là công nhân xưởng phân bón, lớn lên lại đẹp, tính cách còn tốt, mà em chỉ là một cô gái nông thôn, với điều kiện của anh hoàn toàn có thể tìm được một người ở huyện thành, làm sao người nhà anh có thể đồng ý cho anh lấy em? Đổi lại là em, em cũng sẽ không đồng ý!”
Nói xong còn quay người đi không nhìn anh ta nữa.
Vương Vệ An lại đuổi theo cô không tha, vội vàng giải thích: “Không đâu, anh đảm bảo với em mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý, sẽ không ngăn cản chúng ta bên nhau.”
Lý Thanh Lê lại quay người đi: “Em không tin!”
“Thật mà!” Vương Vệ An lại đuổi theo, nhìn chằm chằm vào cô, nói một cách vô cùng chân thành: “Anh về nông thôn tìm vợ chính là vì mẹ anh cảm thấy con gái nông thôn thật thà chất phác, trên có thể hiếu kính với cha mẹ chồng, dưới có thể chăm sóc tốt cho chồng con, còn có thể lo liệu tốt chuyện gia đình, em Thanh Lê, em tốt như vậy, làm sao mẹ anh lại không thích em được?”
Lý Thanh Lê nhíu chặt mày, nghe được những lời này trong lòng lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, nghe sao lời này của anh ta không những có ý tứ ăn trên ngồi trước, mà còn kêu cô sau này phải làm trâu làm ngựa làm con ở á? Cô ở nhà trải qua cuộc sống thoải mái, mà gả đến nhà người ta phải hầu hạ mẹ chồng, chồng, con, lo cái này xử lý cái kia, mệt chết đi sống lại, cô cầu cái gì? Sống quá thoải mái, muốn cầu xin được nếm mùi đau khổ chắc?
Tầm mắt của cô như có như không đối diện với Vương Vệ An, ngoài mặt có vài phần thẹn thùng: “Nhưng em nghĩ nếu như em kết hôn rồi vẫn hy vọng có thể chuyển ra ngoài ở, như vậy vừa không làm phiền cha mẹ chồng, còn có thể tăng tình cảm vợ chồng nữa, mà anh…”
Vương Vệ An lộ ra vẻ khó xử: “Cái này… mẹ anh luôn nói anh chính là mạng của bà, nếu bà ở một mình, bà chắc chắn không chấp nhận được.”
Lý Thanh Lê nở nụ cười: “Em biết rồi anh Vệ An, là em suy nghĩ quá trẻ con cũng quá ích kỷ, nhưng nếu anh kết hôn rồi, sau này tiền lương vẫn phải đưa cho vợ quản chứ?”
Vương Vệ An thấy Lý Thanh Lê đã hỏi đến chuyện quản tiền, cho rằng cô cũng động lòng với anh ta, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, đáp với nét mặt rạng ngời: “Kết hôn rồi chúng ta chính là người một nhà, giao cho ai mà chẳng như nhau hả em? Mẹ anh đã nói những người trẻ tuổi như chúng ta tiêu tiền quá mức phung phí, không biết sống, cho nên bà ấy sẽ thay con trai con dâu giữ tiền trước, muốn dùng tiền cứ nói với mẹ một tiếng là được! Dù sao toàn bộ mọi thứ trong nhà sớm muộn gì cũng là của chúng ta.”
Lý Thanh Lê thấy anh ta trả lời mà không hề do dự chút nào, thậm chí còn rất có lý chẳng sợ, trong nháy mắt cảm thấy chàng trai có tinh thần trước mắt không còn tinh thần nữa, cô ngồi xuống ghế, giọng điệu lười biếng: “Ồ, nếu như em nói cả đời này chỉ sinh hai đứa con, cho dù là trai hay gái, anh cảm thấy sao?”
Lần đầu gặp mặt đã bàn đến vấn đề sinh con, điều này khiến Vương Vệ An cảm thấy Lý Thanh Lê chắc chắn vừa gặp mình đã yêu ngay, hoàn toàn nhìn trúng mình rồi, một khắc này cảm giác hài lòng trong lòng anh ta tăng lên vùn vụt, nói chuyện cũng thoải mái hơn vài phần.