Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104. Không Dễ Ở Chung

Chương 104. Không dễ ở chung Chương 104. Không dễ ở chung

Chương 104: Không dễ ở chung

“Nghe thím nói em Thanh Lê bận trồng vội gặt vội, cơ thể không được thoải mái cho lắm, hôm nay tùy tiện tới chơi đã khiến em phải dậy khỏi giường, thật sự vất vả rồi.”

Bà Điêu chỉ cần dùng một ánh mắt, Lý Thanh Lê đã lập tức hiểu ra ngay, đôi mày nhăn lại, giữa hàng lông mày hiện ra vẻ sầu lo, cái lúm đồng tiền nhạt dần, giọng nói cũng lộ ra vài phần mềm yếu vô lực: “Có hơi không thoải mái thật, nhưng ngủ một giấc bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm.”

Vương Vệ An chỉ cảm thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, rơi vào trong tai giống như có một cọng lông nhẹ nhàng lướt qua, trong lòng lại càng thích hơn, còn có một chút đau lòng nữa.

“Em Thanh Lê, em thật hiểu lòng người.”

Lý Thanh Lê mím môi mỉm cười, không định nói chuyện thêm, dự định nghe bà mai giới thiệu chàng trai lớn lên cũng coi như có tinh thần trước mặt này.

Bà mai Lưu làm bà mai đã nhiều năm như vậy, một đôi mắt sớm đã luyện được ra, bà ta im lặng để ý ánh mắt và lời nói giữa hai người, ý cười trong đáy mắt càng thêm sâu hơn, lời khen người lập tức vung ra như không cần tiền.

“Sớm đã nghe nói đội sản xuất số hai các chị toàn cho ra nam thanh nữ tú, đặc biệt là nhà chú tư ruột của đại đội trưởng Lý, nói cả nhà ông ta từ trên xuống dưới đều không có ai lớn lên xấu cả, vốn dĩ tôi thật sự không tin, thẳng đến hôm nay qua đây nhìn thấy con trai và cháu trai của chị, bây giờ lại nhìn thấy con gái nhà chị nữa, tôi thật sự phục rồi!

Chị nhìn con gái nhà chị lớn lên xem, đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, khuôn mặt này, dáng người này, làn da này… em đây chữ biết thì ít, không biết nên hình dung thế nào, Dương Quý Phi cổ đại cũng lớn lên như vậy đi?”

Bà Điêu cười híp cả mắt lại: “Em gái cũng đừng khen Tiểu Lục như vậy, sau này cái đuôi nó sẽ vểnh lên trời đấy!

Nhưng lời đồn cũng không sai, năm đứa con trai và một đứa con gái nhà tôi đứa nào cũng lớn lên đẹp cả, không có một đứa nào xấu! Cháu trai cháu gái tôi lớn lên ưa nhìn cũng là do gen nhà họ Lý tôi tốt, không giống mẹ bọn nó!

Nhưng muốn nói người lớn lên đẹp nhất ở nhà chúng tôi, vậy phải thuộc về đứa con trai nhỏ nhất của tôi và đứa con gái trước mặt này, người khiến tôi lo nhất cũng là hai đứa nó. Con trai út vẫn luôn ở bộ đội, hai mươi sáu rồi vẫn chưa có đối tượng, con gái nhỏ trẻ tuổi tính cách đơn thuần, tôi sợ nó gả cho người ta sẽ bị bắt nạt!”

Bà mai lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của bà Điêu, quăng cho bà ta một ánh mắt “tôi hiểu rồi,” sau đó lại bắt đầu lải nhải:

“Cô gái Tiểu Lê này, tôi vừa nhìn đã thấy thích trong lòng rồi, con bé chắc chắn không phải loại con gái nhiều tâm nhãn, tranh cường háo thắng, tâm nhãn to như hạt vừng, nóng tính lại còn không dễ ở chung đó…”

Mỗi một câu nói của bà mai đều khiến độ cung ở khóe miệng của Lý Thanh Lê lại giảm đi vài phần, nếu không phải hôm nay mới là lần đầu tiên gặp bà mai Lưu thì cô quả thật nghi ngờ người này cố tình nhắm vào mình.

Chuyện tâm nhãn nhiều này không nhắc đến, nhưng tranh cường háo thắng thì sao? Dù sao cho dù là chuyện gì cũng phải có trước sau và thắng thua chứ, tại sao cô không thể là người chiến thắng trước tiên đó?

Tâm nhãn to bằng hạt vừng thì sao? Trời sinh đấy! Nếu như ai chướng mắt thì đừng chọc cô, không tốt hơn sao? Xúc phạm cô trước, đắc tội với cô trước, vậy cũng đừng trách mình tâm nhãn quá nhỏ, trả thù cay độc!

Nóng tính? Mình lớn lên đẹp nên đương nhiên làm gì cũng có lý hết nhé! Phải biết hoa tươi xinh đẹp toàn có gai.

Không dễ ở chung? Tại sao cô phải dễ ở chung? Cô đi con đường bông hoa kiêu ngạo, duy trì vẻ cao quý và lạnh lùng, người ta chỉ có thể ở xa nhìn chứ không thể tùy tiện chơi đùa!

Bà mai Lưu còn đang nói dở câu đó: “… Tiểu Lê như vậy cũng xứng với Tiểu Vương nhất! Nhân khẩu nhà Tiểu Vương cũng đơn giản thôi, trên có hai chị gái đã lấy chồng, trong nhà chỉ có một mẹ già, mẹ cậu ấy quen biết tôi, lòng dạ không thể tốt hơn được nữa đâu, con người còn siêng năng, Tiểu Lê gả qua đó chỉ có phần hưởng phúc! Hơn nữa, Tiểu Vương còn có triển vọng, năm nay mới hai mươi bốn, còn là công nhân xưởng phân bón, đó chính là xưởng phân bón đấy, ăn lương thực hàng hóa, biết bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn vào được đó! Đơn vị này tốt bao nhiêu! Bà nói đúng không hả bà chị?”

Bình Luận (0)
Comment